“QUÁ ĐỖI NGỌT NGÀO” – TIỂU THUYẾT NGỌT NGÀO (PHẦN 4)

Ngày hôm sau tôi bị Kỷ Trầm gọi, mắt lim dim nhìn cậu ấy. Kỷ Trầm vươn tay, gõ vào trán tôi: “Đi thôi, cửa mở rồi”
Mắt hướng về phía cửa, tôi thấy khuôn mặt tái mét của Tạ Thanh và khuôn mặt hoang mang của thầy dạy thể dục.
Tôi vội vã bật dậy: “Em chào thầy ạ”
Kỷ Trầm kéo tôi ra khỏi phòng dụng cụ, lúc đi qua Tạ Thanh, ánh mặt lạnh lùng nhìn cậu ta.
Về đến nhà tưởng sẽ bị mẹ mắng một trận nhưng may quá Nhan Đình đã lo giúp tôi rồi. Tôi chạy đến nhà Nhan Đình ôm cậu ấy rồi kể cho Nhan Đình nghe đêm khốn đốn đó của hai chúng tôi, chỉ là bỏ qua không kể nụ hôn đó.
Nhan Đình cười gian: “Đường Khả, cậu được phết nhờ, xem ra quan hệ hai người lại tiến thêm một bước rồi ~“
Tôi ngại ngùng: “Đáng ghé.t~”
Nhan Đình đột nhiên nghiêm túc trở lại: “Mà Khả Khả này, cậu không thấy trùng hợp hay sao? Sao người bị nhốt lại là cậu?
Tôi khoát tay, chắc gió thổi đóng sập thôi, tớ cũng vô tình bị nhốt thôi.
Nhưng Nhan Đình không thấy vậy, cậu ấy vuốt cằm trầm tư: “Khả Khả, cậu cẩn thận một chút, tớ thấy chuyện này không phải vô tình đâu, chắc chắn có người cố ý làm vậy.”
Tôi cứ tưởng sau đêm hai người ngọt ngào đó, tôi và Kỷ Trầm sẽ có những bước tiến nhảy vọt, có cái *beep!
Cậu ấy vẫn với dáng vẻ lạnh lùng đấy.
Cách mạng chưa thành công, đồng chí phải nỗ lực!
Ngày hội thể thao toàn trường tới làm chúng tôi thoải mái hơn rất nhiều. Lớp phó thể dục hỏi ai sẽ là người tham gia dạy 3000m, tôi hăng hái giơ tay.
“3000?” Kỷ Trầm thấp giọng hỏi, tôi đơ một lúc mới hiểu cậu ấy nói gì. Tôi toét miệng cười: “Đúng dị, cấp 2 tớ toàn thi chạy bền thôi đấy”
Mà giật giải cũng khá cao nữa chứ.
Khai mạc ngày hội thể thao, ai nấy đều vô cùng háo hức, sau màn khai mạc, từng cuộc thi diễn ra.
Chạy 3000m được thi vào hôm cuối cùng, thế nên trước đó hai hôm tôi hăng hái làm tình nguyện viên tiếp nước, viết tên v.v
Vòng đấu loại tôi đứng thứ hai.
Tiến vào vòng chung kết, tôi cứ nghĩ thành tích cũng sẽ như thế, không lấy được hạng 1 thì cũng phải có được hạng 2, hạng 3. Ai mà ngờ tôi vào phòng nghỉ thay giày, làm nóng mình, thì đột nhiên chân đau vô cùng, đau đến nỗi tôi không đứng thẳng được. Tôi cau mày ngồi xuống kiểm tra, phát hiện dưới giày có một cây đinh mũ. Nó đâm vào gót chân tôi, chảy má.u rồi. Mọi người vây xung quanh, tôi nghiến răng định rút đinh ra thì có hai cánh tay chộp lấy tay tôi.
“Xuống phòng y tế”, là Kỷ Trầm.
Tôi co chân, đứng bằng chân còn lại: “Nhưng trận đấu sắp bắt đầu rồi.”
Kỷ Trầm lạnh lùng nhìn tôi: “Thì cậu đi thi tiếp đi, cho hai chân phế luôn cũng được.”
Tôi định nói nữa nhưng Kỷ Trầm không cho tôi cơ hội, một tay bế tôi xuống phòng y tế. Lời định nói nuốt vào bên trong, tai rần rần đỏ.
Nhiều người nhìn quá, thôi xong, mai hot nhất trường mất.
Cả quãng đường Kỷ Trầm không nói câu nào cả, cho đến khi tới phòng y tế, tôi không nhịn được mà kêu một tiếng, cậu ấy mới thấp giọng nói: “Nhẹ tay một chút ạ.”
Nhân viên y tế: “Đã nhẹ lắm rồi!”
Kỷ Trầm cau mày, căng thẳng nhìn theo từng động tác của nhân viên y tế. Tôi ủ mãi mới nhẹ nhàng nói: “Cũng…không đau lắm đâu”
Nghe được câu này, cậu ấy quay đầu nhìn tôi lạnh lùng. Tôi vội cúi đầu, khí thế cậu ấy mạnh quá, cậu ấy giậ.n còn đáng sợ hơn nữa.
Cơ mà…cậu ấy giậ.n cái gì cơ chứ?
Ánh tà dương cuối cùng dần tắt, nhân viên y tế thu tay: “Được rồi, chú ý không tiếp xúc với nước, mấy ngày này không hoạt động mạnh, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Tôi vội gật đầu: “Vâng ạ, em cảm ơn ạ, phiền cô rồi ạ.”
Lắc lắc chân, vẫn đi được, đang định bước xuống thì Kỷ Trầm đè vai tôi xuống.
Tôi ngửa đầu đầy nghi hoặc nhìn cậu ấy, cậu ấy mím môi: “Không phải vừa bảo không được hoạt động mạnh sao?”
Sau đó cậu ấy ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Lên đi.”
Đây là….muốn cõng tôi?
Tôi mà xứng à?
Đang suy nghĩ có nên làm theo hay không thì Kỷ Trầm đã kéo tay tôi khoác lên vai, nhẹ nhàng cõng tôi trên lưng.
Vì đang trong thời gian hội thể thao diễn ra nên không có tiết tự học buổi tối. Phòng học không có ai cả. Nằm trên lưng Kỷ Trầm có một thứ yên tâm không tên nào đó.
Nghĩ một hồi lâu tôi mới quyết định mở lời hỏi: “Kỷ Trầm…có phải hôm nay cậu tứ.c giậ.n không?
“Ừ”
Tiếng “ừ” mạch lạc dứt khoát làm tôi không biết nói gì nữa.
“Vậy…sao cậu lại giậ.n?”
Kỷ Trầm dừng lại, không trả lời tôi, chỉ im lặng hồi lâu.
Đưa tôi về đến nhà, chào tạm biệt xong, một âm thanh nhẹ nhàng nhỏ nhẹ vang lên.
“Đừng để có lần sau.”
“Hả?”
“Nghỉ ngơi cho tốt.”
Tôi chưa kịp hiểu cậu ấy nói gì thì Kỷ Trầm đã quay người rời đi. Đến khi không thấy bóng dáng cậu ấy nữa tôi mới khập khiễng vào nhà.
Điều tôi đoán chắc không sai đâu.
Ngày hôm sau đến trường, cả lớp học ồn ào bỗng chốc im bặt.
Nhan Đình chạy đến đỡ tôi: “Khả Khả, chân cậu không sao chứ?”
“Không sao, tớ bôi thuốc rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Không chịu được ánh mắt bốn phương tám hướng, tôi đặt balo xuống: “Muốn hỏi gì hỏi hết đi.”
‘Đường Khả, cậu với Kỷ Trầm là như thế nào đấy?”
“Đúng đấy Đường Khả, người đó còn là Kỷ Trầm nữa.”
“Nói thật đi, hai người đến bước nào rồi!!!”
“Hôm qua mấy giờ hai người về? Về kiểu gì thế? Nghe nói Kỷ Trầm cõng cậu?”
Một nồi câu hỏi làm tôi váng cả đầu, tôi vùi đầu định bịt tai lại.
“Tránh ra.”
Nghe thấy giọng Kỷ Trầm, tôi như nghe được giọng của cứu tinh. Đám người tản dần, Kỷ Trầm ngồi vào vị trí, cúi đầu nhìn chân tôi: “Chân sao rồi?”
Tôi cười hihi: “Đỡ nhiều rồi, nay tớ mua nhiều đồ ăn sáng lắm, chúng mình ăn cùng nhau nhé?”
Có thể nụ cười vô hại của tôi, cũng có thể hôm nay tâm trạng Kỷ Trầm khá tốt, nên cậu ấy gật đầu cái rụp (trước nay chưa có chuyện này xảy ra)
“Vừa hay chưa ăn.”
Tôi cười híp mắt đưa Tiểu Long Bao cho cậu ấy, cậu ấy chậm rãi, từ tốn ăn, bổ mắt ghê.
Cái ôm kiểu công chúa ngày hội thể thao đó khiến tôi hot hơn bao giờ hết.
Cùng với đó là vô vàn câu chuyện, những vở kịch ác ý tự biên tự diễn. Có hôm tôi tìm sách trong ngăn bàn sẽ lấy ra được một con chuột đồ chơi, làm tôi sợ giật cả mình, Kỷ Trầm bình tĩnh nhấc con chuột lên cho vào thùng rác, mắt lạnh lùng nhìn Tạ Thanh. Sau đó cậu ấy cầm cốc nước của tôi ra ngoài, khi quay trở lại một cốc nước ấm đầy.
Rồi có hôm vở bài tập của tôi vấy mực làm tôi không nộp được và bị phạt đứng ngoài hành lang.
Tôi cạn lời ngửa mặt hỏi trời xanh, sao lúc nào người tổn thương cũng là tôi?
Sau đó Kỷ Trầm cũng ra ngoài.
Cậu ấy cầm quyển vở vật lý, tựa người vào cửa rồi, im lặng đọc.
Tôi ghé người qua: “Cậu chưa làm?”
Cậu ấy trầm giọng “ừ”, chuyên tâm lật vở.
Tôi hơi cười trên nỗi đau khổ của người khác: “Haiz, Kỷ Trầm, thế mà cậu còn được phong thần á? Bài cậu còn không làm!”
Kỷ Trầm cau mày, mạnh mẽ gấp vở, lườm tôi: “Dễ quá, tớ lười làm”
Nụ cười đông cứng, tôi ra sức khuyên mình phải giữ bình tĩnh, cậu ấy không phải cười mày ng.u đâu, mày phải bình tĩnh.

Kỷ Trầm nhìn cô gái trước mặt bị trêu tứ.c đỏ mặt, mở quyển vở ra che mặt, khóe miệng cong lên, đến cả bản thân cũng không biết, sự ấm áp trong ánh mắt đang dần tan chảy.


Còn tiếp

Nguồn:https://www.zhihu.com/question/446148942/answer/1852717872

Trần Thị Kiều Trang (@csqz93) dịch.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容