𝑽𝒊𝒆̂́𝒕 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒄𝒂̂𝒖 𝒄𝒉𝒖𝒚𝒆̣̂𝒏 𝒃𝒂̆́𝒕 đ𝒂̂̀𝒖 𝒃𝒂̆̀𝒏𝒈 𝒄𝒂̂𝒖 “ 𝑴𝒊̀𝒏𝒉 đ𝒂̃ 𝒌𝒆̂́𝒕 𝒉𝒐̂𝒏 𝒗𝒐̛́𝒊 𝒕𝒓𝒖́𝒄 𝒎𝒂̃, 𝒏𝒉𝒖̛𝒏𝒈 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒂𝒏𝒉 𝒂̂́𝒚 𝒚𝒆̂𝒖 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒑𝒉𝒂̉𝒊 𝒍𝒂̀ 𝒎𝒊̀𝒏𝒉”

Mình thực sự đã kết hôn với trúc mã, nhưng người cậu ấy yêu lại không phải là mình.
Tuy nhiên cũng đơn giản thôi, vì người mình thích cũng không phải anh ấy

Phần 1

Lữ Bạch và tôi từ bé đã là bạn thân với nhau. Có nghĩa là chúng tôi hiểu rõ về nhau, kể cả việc anh ấy biết dọn giường từ lúc 5 tuổi và tăng hoa cho một bé gái nhỏ khi anh lên 8. Đương nhiên, cậu ấy cũng biết rõ việc tôi bị chó rượt băng qua 2 con đường khi lên 6 và tặng đồ ăn nhẹ cho người tôi thích khi vừa tròn 7 tuổi. Dĩ nhiên, chuyện tôi bị cậu bé từ chối trở thành lịch sử đen tối của cuộc đời mình.
Chúng tôi hiểu rõ nhau đến thế, làm sao có thể thích nhau??
Tuy nhiên, ba mẹ hai nhà lại cảm thấy vì hiểu rõ nhau nên mới an tâm hơn, sau khi tính toán trước sau liền đồng ý cưới.
Vào đêm tân hôn, tôi và cả cậu ấy đều ngồi xếp bằng trên giường. Sau đó, tôi vừa ăn long nhãn, vừa kiên nhẫn hướng dẫn Lữ Bạch cách cưa cẩm cô gái cậu ấy thích.
Người mà Lữ Bạch thích – tiểu thư nhà họ Hứa ở Đông Thành thực sự rất tuyệt vời. Mỹ nhân hiếm có với nụ cười khiến người ta mất hồn. Nếu tôi là con trai, dĩ nhiên tôi cũng sẽ ôm chân dốc lòng mà yêu thương cô ấy.
Hí hoáy viết một hồi lâu về kế hoạch, Lữ Bạch cuối cùng cũng không chịu nổi, quăng bút mệt mỏi mà bực bội than rằng: “ Tớ thấy kế hoạch không khả thi”. Liếc nhìn vào tờ giấy Lữ Bạch viết ưu nhược điểm từ đầu hôm tới tận bây giờ, quả thực chả khả thi. Vậy nên tôi cũng đồng ý với anh ấy.
Chẳng ngờ cậu ta lại không lưu tình mà đánh tôi tàn nhẫn. Vừa đánh còn vừa hét: “ Tô Tiêu Tiêu, cậu câm miệng cho tớ”
Tôi vẫn tốt bụng cười hả hê đưa cho Lữ Bạch một hạt long nhãn, sau đó tới phiên mình cầm giấy viết kế hoạch thu gọn anh chàng nhà họ Đường. Thấy tôi bắt đầu soạn, Lữ Bạch cũng mò sang, cho tôi vài ý kiến tham khảo.

Sau khi kết hôn, ngày trôi qua vẫn chẳng có gì thay đổi so với cuộc sống thường nhật của hai bên. Mỗi cuối tuần, chúng tôi đều ngụy trang thành dáng vẻ đi hẹn hò để gặp người trong lòng của mình.
“ Quả thật, trên đời này khó ai đẹp hơn cô Hứa” – Đây là lần thứ 101 Lữ Bạch lén nhìn cô Hứa đi qua bên cửa sổ và cảm khái.
“ Vậy còn chờ gì mà anh chưa tấn công con gái nhà người ta đi” – Tôi trừng mắt liếc nhìn cậu ta chán nản
Nghe vậy, Lữ Bạch liền co rụt cổ “ Không dám, không dám, vừa gặp em ấy tớ đã không thể mở lời”
Đáp lại ánh mắt khinh bỉ của tôi, Lục Bạch cũng bất mãn phản pháo: “ Nói tớ vậy sao cậu cũng chưa chịu hành động đi”
“ Này nhé, không phải là Đường Khiêm đang gấp rút chuẩn bị cho kì thi của mình sao, sao ta lại không biết liêm sỉ mà làm cậu ấy thêm hỗn loạn. Lại nói, cậu ấy còn chẳng chịu ra khỏi cửa” – Tôi ủy khuất mà đáp lại

Phần 2

Thời gian thấm thoắt trôi qua, cha mẹ cả hai bên có vẻ không chờ nổi nữa. Họ dần nhìn chằm chằm vào bụng tôi. Đáp lại sự mong chờ của họ, cả tôi và Lữ Bạch đều đang chậm chạp trong quá trình theo đuổi người trong lòng của mình. Quá thất bại!!!
“ Chúng ta không thể cứ dậm chân tại chỗ như vậy!! Tôi muốn tốc chiến tốc thắng” – Tôi quả quyết với ý kiến của mình.
Đáp lại, Lữ Bạch cũng gật đầu đồng ý “ Được, phải nhanh lên, nếu không ngày nào cũng bị cậu đá xuống giường, lưng tớ cũng gãy mất”
Nhưng cũng không thể trách tôi nha. Ba mẹ hai bên đều mong mỏi có cháu ẵm bồng, vì thế làm sao mà ngủ ở 2 giường khác nhau được. Còn tôi, thân gái yếu mềm làm sao ngủ dưới đất. Vì thế cho nên, Lữ Bạch ngủ dưới đất đương nhiên là phương án phù hợp nhất.
Nhưng dạo gần đây, mùa thu trời trở lạnh, mặt đất quả thực nhiệt độ rất thấp, chính vì thế 2 đứa chỉ có thể ngủ cùng nhau. Nhưng mà kết quả là, tôi đã quá quen việc ngủ một mình trên giường. Việc có thêm người khác thực sự không thể hòa hợp được. Chính vì thế, nửa đêm tôi lại đá Lữ Bạch xuống đất. Sáng đến, nhìn cậu ấy trượt dài trên mặt đất, tôi cũng xấu hổ quá đi.

Ngày mà Lữ Bạch quyết tâm tỏ tình với em gái xinh đẹp nhà họ Hứa cũng đã tới. Hôm nay là ngày trời thu với tiết trời trong trẻo. Trước khi Lữ Bạch khởi hành, tôi vô cùng phấn khởi mà cổ vũ cậu ấy.
Cậu ấy cũng rất tự tin mà nói với tôi “ Tô Tiêu Tiêu, đừng quá lo lắng cho mình, mình có thể khiến cậu thoải mái ly hôn khi trở về”
Mặc dù quả thật điều này nghe qua có chút quái lạ, tuy nhiên nó vẫn có lý với những gì mà chúng tôi tính toán.
Nhưng
Ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa, Lữ Bạch thất bại rồi.
Vừa về tới nhà, cậu ấy đã khóc. Đây không phải lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy trong tình trạng này. Lần đó là khi còn bé, tôi cùng cậu ấy ra ngoài mượn danh chính nghĩa, bênh vực kẻ yếu. Kết quả là thiếu chút nữa đã bị bọn du côn đánh cho bầm dập. Cậu ấy vì cứu tôi mà ăn một nhát chém nông.
“ Tô Tiêu Tiêu, huhuhuhu” – Thấy cậu ấy khóc, tôi cũng không còn cách nào dỗ dành ngoài cách đem bình rượu quý mà tôi yêu thích bấy lâu ra uống cùng. Nhìn cậu ấy khóc đến thê lương, quả thật tôi có chút không đành lòng. Nếu so đi tính lại, Lữ Bạch không tệ lắm, chẳng qua tính tình có hơi nhút nhát. Nhưng ai có thể nghĩ người trong lòng của Hứa cô nương nhà người ta phải là người đàn ông có khí chất mạnh mẽ mới được.
Uống rượu no nê, cả hai chúng tôi đều say khướt. Lữ Bạch ôm vò rượu tới cả khi say vẫn còn khóc rấm rứt. Không đành lòng, tôi vỗ đầu cậu ấy “ Nam nhi như cậu ngại gì không lấy được người vợ chân chính, cùng lắm, mình gả thật cho cậu”

Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra, đầu óc vẫn còn ong ong đã thấy Lữ Bạch ngồi ngay ngắn trên đầu giường. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc và trịnh trọng, trên tay lại còn cầm chén canh thuốc, trong lòng tôi hơi hoảng sợ. Tôi trợ mắt nhìn cậu ấy.
“ Tiêu Tiêu… cậu tỉnh rồi” – Lữ Bạch vừa hỏi vừa đưa bát thuốc cho tôi, nếm một ngụm, canh thuốc giải rượu quả thật chưa bao giờ ngon lành cả. Tôi đưa lại cho cậu ấy. Cậu ấy ngoan ngoãn cầm chén thuốc, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi trợn tròn mắt mà hỏi “ Cậu đang làm gì đó”
Lữ Bạch quả thật mặt có chút vẻ ngại ngùng “ Tiêu Tiêu, tớ đang nghĩ về chuyện đó, hình như tối qua … mình … mình đã làm…”
“ Dừng dừng” Tôi thảng thốt mà ngăn cậu ấy nói tiếp “ Tôi thích Đường Khương”
Nghe đến đây, mặt cậu ấy có chút gì đó thất vọng. Tôi lại tiếp tục nói “ Sau khi uống rượu hành sự, sao cậu lại tính là nghiêm túc?”
“ Cậu không nói thật trong khi say à?” Lữ Bạch phản pháo
“ Nhưng tất cả chúng đều rất vô nghĩa”
Lữ Bạch quả thật thể hiện rõ sự không vui “ Tuy nhiên, Đường Khương cũng đâu có thích cậu”
Tôi thực sự tức chết mất. Cậu ấy lấy đâu ra suy nghĩ mình không theo đuổi được người ta thì tôi cũng như thế. Bực bội đứng phắt dậy, đẩy cậu ấy ra ngoài cửa. Thực sự tức chết tôi mà.
Chiến tranh lạnh một thời gian, thực sự tôi không thể không đầu hàng bởi bữa ăn ngon mà cậu ấy dọn lên ngày sau đó.
Phải công nhận rằng, tài nấu nướng của cậu ta không chê vào đâu được, càng ngày càng trò giỏi hơn thầy. Thảo nào công việc làm ăn, kinh doanh nhà hàng của nhà cậu ấy luôn phất lên như diều gặp gió.

Sau 2 ngày cân nhắc, cuối cùng Lữ Bạch cũng quyết định giúp tôi theo đuổi bằng được Đường Khương. Tôi vui vẻ vỗ vỗ vai cậu ấy “ Bạn tốt, bạn tốt”
Ngược lại, cậu ấy lại tỏ ra vẻ buồn bã “ Ngược lại, nếu cậu cũng tỏ tình không thành, hãy suy nghĩ về việc của 2 đứa mình.”
“ Nè he, sao lại nỡ lòng nào mà nói lời xui như vậy chứ. Lúc cậu tỏ tình, tớ đã mong chờ cậu thành công”
“ Vậy thì, tớ chúc cậu sớm ngày thành công”
Tôi mơ hồ không biết rằng vì Đường Khương thực sự không thích tôi hay tại lời chúc phúc thiếu tâm ý của Lữ Bạch, mà cuối cùng, tôi cũng bị từ chối rồi.
Nhớ lại vẻ mặt của Đường Khương, có vẻ cậu ấy sốc lắm, tuy nhiên sự điềm tĩnh dần trở lại. Đường Khương tỏ ra hối lỗi nhưng vẫn quả quyết từ chối tôi.
Đặc biệt câu nói mang tính sát thương cực cao của cậu ấy “ Tớ thích người hiền lành và đức hạnh” Thật giết chế tôi mà. Thực sự, tôi quả thật chỉ thích múa dao và súng. Tuy nhiên nếu Đường Khương thích, tôi vẫn sẵn sàng thay đổi vì cậu ấy mà huhu.
Tuy nhiên, tôi vẫn sớm nhận ra mình thực sự không thể bỏ cây roi mình yêu thích, chỉ để trở thành người phụ nữ đoan chính, hiền lành và được hành của Đường Khương đâu đó
Huhu, thực sự điều khiến tôi buồn hơn, chính là vì sở thích của mình lại quái dị đến mức trở thành cái cớ để từ chối hay sao?!!

Phần 3

Tôi lại tiếp tục rủ Lữ Bạch đi uống rượu
Lần này tôi còn táo bạo hơn, cố tình về nhà trộm đi chai rượu ngon nhất mà cha tôi trân trọng. Vừa ôm Lữ Bạch, tôi vừa khóc thảm thiết “ Tại sao cậu ấy có thể không thích tớ, huhuhu”
Lữ Bạch một bên vỗ về, một bên an ủi tôi “ Không sao, không sao, Tiểu Hứa cũng đâu có thích tớ”
Dường như thấy được sự liên kết giữa đối phương, chúng tôi càng bù lu bù loa
“ Tớ chỉ thích múa kiếm và dùng súng, điều này có gì tệ đâu mà cậu ấy lại không thích tớ”
“ Tớ chỉ hơi yếu đuối, tại sao Tiểu Hứa lại chỉ thích người đàn ông mạnh mẽ”
Huhuhuhu, thực sự là quá thảm đi
Sáng hôm sau, đến khi mặt trời đã lên quá 3 sào hai chúng tôi mới tỉnh dậy. Dĩ nhiên, chúng tôi lại khóc.
Khóc đã đời, Lữ Bạch vừa lau nước mắt, vừa nói “ Tô Tiêu Tiêu, hay là chúng mình thử đi”
“ Oh, cũng được nha” Nhưng mà tôi vẫn nghĩ rằng, chúng tôi thực sự đã quá hiểu rõ về nhau, đã trở thành một phần quen thuộc đến thế, còn cảm giác gì cho nhau chứ.
“ Đừng quá miễn cưỡng chính mình” Cậu ấy vỗ về và khai sáng cho tôi
“ Vậy cậu cũng miễn cưỡng sao” – Tôi hỏi
“Có a”
Quên đi, quên đi, thực sự bây giờ chúng tôi chỉ nên thật tâm mà vun đắp tình cảm mới được.

Kể từ lúc chúng tôi quyết định mở lòng với nhau, tôi đã quyết định phải thực sự nhìn nhận những điểm tốt của Lữ Bạch. Nếu không dựa vào đó, sao tôi có thể thuận lợi cầm tay cậu ấy trải qua cuộc đời này?
Nhưng dần dần, tôi cũng phát hiện ra rằng, quả thật, chúng tôi hoàn toàn có thể vun đắp tình cảm với nhau. Ít ra, chúng tôi hiểu rõ nhau. Cậu ấy biết hết sở thích của tôi, biết tôi thích món sườn xào chua ngọt cùng chân giò. Vì thế, bữa ăn có món này, cậu ấy luôn bày chúng về phía tôi. Đồng thời, cậu ấy cũng biết tôi không thích bị quản thúc. Mỗi ngày, ngoài việc chăm chỉ kiếm tiền thì đều dùng thời gian để đưa tôi đi chơi.
Cuộc sống dần trôi qua thực sự rất hòa thuận. Mãi cho đến tận cuối năm, khi cả hai nhà đều đem chuyện đứa trẻ ra bàn bạc, tôi mới nhận ra rằng vậy mà chúng tôi đã kết hôn hơn nửa năm rồi. Cho nên, cả hai đều hiểu mình cần nghiêm túc bàn bạc và giải quyết về vấn đề này.
Buổi tối, tôi chủ động đề nghị với Lữ Bạch “ Tớ còn trẻ lắm, tớ thực sự không muốn sinh con”
Lữ Bạch cũng rất phối hợp mà gật đầu “ Cháu trai tớ còn nhỏ đã khiến anh tớ rất khó chịu, tớ cũng không thích”
Đúng vậy, đúng vậy, bọn tôi đã nhất trí về vấn đề này. Tuy nhiên, làm sao để lừa ba mẹ bây giờ?! Tôi híp mắt nhĩ Lữ Bạch, trầm giọng đề xuất “ Cậu là con trai của họ nha, hay cậu cứ nói thẳng là do cậu …”
Lữ Bạch nhanh chóng lắc đầu “ Không nha, không nha. Tiêu Tiêu, chuyện này không thể đùa được”
“ Không sao a, dù sao cậu cũng yên tâm tớ nhất định sẽ không đem đi nói ra ngoài” – Tôi mạnh dạn an ủi “ Cậu nghĩ xem, nếu vấn đề là ở tớ. Vậy ba mẹ cậu liệu có đòi đổi con dâu không a”
“ nhưng mà…” Lữ Bạch vẫn kiên nhẫn do dự với suy nghĩ đó. “ Thế nếu lỗi do tớ không phải tớ cũng rất mất mặt sao??”
“ Vậy còn danh tiếng của tớ ?” – Lữ Bạch dần bực bội hỏi ngược lại “ Chúng mình không thể nói thật sao”
“ Cậu nghĩ xem, cả ba mẹ cậu và tớ, cậu nghĩ chúng mình có thể nói thật việc của hai ta hay sao? Nếu họ từ đầu đã dễ nói chuyện, chắc chắn 2 đứa mình đã không cần phải kết hôn a”
Cuối cùng, Lữ Bạch vẫn bị đánh bại bằng ánh mắt đáng thương, trong veo của tôi. Chúng tôi quyết định để Lữ Bạch thú nhận bởi sẽ dễ nhận được sự khoang dung hơn. Sáng hôm sau, Lữ Bạch quả thật đã thú nhận hoàn toàn trong sự áy náy với hai bên ba mẹ.
May mắn thay, bọn họ có vẻ đã giác ngộ về vấn đề này.

Bọn tôi cứ ngỡ chuyện sinh con đẻ cái đến đây là kết thúc. Nhưng quả thật người tính không bằng trời tính. Đêm giao thừa, bố tôi lại khui một ché rượu ngon mà ông dành công sưu tầm bao năm để đãi tiệc cả nhà. Mặc dù vị rượu nhẹ, êm nhưng nó lại cực kì mạnh. Điều này làm cho cả tôi và Lữ Bạch đều không trụ lại được.
Ròi xong, tình hình không còn gì để mà diễn tả a
Tầm một tháng rưỡi sau, chúng tôi phát hiện ra mình CÓ CON RỒI!!!
Tin tức này đến cùng lúc với việc, Đường Khương quyết định đính hôn rồi. Cứ ngỡ rằng tôi sẽ sốc hơn với tin thứ 2, nhưng ai mà biết được sự đột ngột của đứa bé mới là điều khiến tôi khó lòng chấp nhận.
Thấy tôi như vậy, Lữ Bạch mạnh dạn đề nghị “ Nếu thấy khó xử, hay là chúng ta … đứa bé đi”. Thật là tức giận mà, dựa vào đâu mà nghĩ tôi không cần đứa trẻ chứ!!!
“ Tại sao lại không cần nha?”
“ Vậy sao câu lại không vui ?”
“ Vậy cậu thấy tớ quan trọng hay đứa bé quan trọng hơn?” Tôi hỏi ngược
Lữ Bạch không chút do dự, có thể thấy được sự quả quyết kiên định trong mắt cậu ấy “ Đương nhiên là cậu nha. Tiêu Tiêu, đừng quá lo lắng, nếu thực sự xảy ra chuyện, tớ nhất định sẽ chọn bảo vệ cậu an toàn” Đây cũng được coi như một câu nói đầy chân thành và quả quyết nha.
Nhưng mà, … thời cơ đứa trẻ tới quả thật quá không đúng lúc đi. Chính vì thế khi bố mẹ vừa hay tin, cả hai người bọn tôi đều chịu thêm pha tấn công thép của hai gia đình.

Phần 4

Đứa bé quả thật là trẻ ngoan. Trong suốt thời gian có thai, tôi vẫn không chịu bất kỳ khó khăn gì, vẫn thường xuyên ăn uống ngon miệng như trước.
Trong suốt quãng thời gian này, Đường Khương cũng thuận lợi trở thành học giả, Hứa cô nương cũng đã kết hôn. Quả thực, đối tượng giống với những gì cô ấy cần – người mở phòng tập võ ở Đông Thành. Sau khi Lữ Bạch biết tin tức này, cậu ấy tối hôm đó ăn nhiều hơn một chén cơm, quả thực có thể ép mình no tới chết.
Tôi sờ bụng hỏi “ Cậu vẫn là không buông tay được sao”
Cậu ấy trợn tròn mắt mà kinh ngạc hỏi tôi: “ Tiêu Tiêu, cậu đang nói cái gì đó”
“ Còn không phải là chuyện Hứa cô nương nhà người ta chuẩn bị kết hôn sao, cậu nhìn như muốn sống muốn chết ấy”
Lữ Bạch nghe vậy thảng thốt “ Không nha, tớ đang nghĩ về đứa bé. Liệu khi con được sinh ra, tớ vẫn như vậy có quá không cho con cảm giác an toàn hay không?”
Tôi nhìn qua Lữ Bạch vẫn trắng nõn, dáng vẻ thư sinh yếu ớt như mọi khi, nhẹ nhàng an ủi “ Không sao, không sao, tớ tự cho cảm giác an toàn là được”

Đứa trẻ cuối cùng cũng chào đời, là con trai.
Lúc sinh ra, bé con vẫn ngoan ngoãn như vậy, không khóc không nháo. Ngược lại, Lữ Bạch lại đứng ngoài phòng sinh mà khóc nức nở, cứ tưởng khóc tới mức không thở được.
Tôi nghe xong, thầm nghĩ chẳng lẽ bé con lại phải dỗ dành cha của mình, thực sự quá khó nha/
Cho tới mãi sau này, vào một đêm trăng tròn, tôi hỏi Lữ Bạch “ Rốt cuộc, cậu có thích mình không?”
Không hề ngượng ngùng, vậy mà Lữ Bạch lại thuận miệng đáp “ Thích”
“ Thật á? Khó tin nha. Tớ không tin”
“ Tớ thực sự biết cậu thích ăn sườn xào chua ngọt. Biết cậu không hay đọc sách nhưng lại thích người hay đọc sách. Tớ biết cậu thích món dim sum ở West Stress King, biết cả việc cậu ghét hành lá, gừng và tỏi. Tớ cũng biết cậu nấu ăn nhất định sẽ phải cho ớt cay, biết cả việc cậu có thói quen chiếm hữu. Như vậy, vẫn chưa tính là tớ thích cậu hay sao?!”
“ Vậy tại sao cậu lại thích Tiểu Hứa?”
Lữ Bạch ngại ngùng không trả lời, nhưng tôi lại thực sự quyết liệt, bèn đem đứa bé đang ôm trong tay giao cho cậu ấy. Cậu ấy sắc mặt lập tức thay đổi “ Mau mau, nhận lấy đi”
Thấy tôi không có dấu hiệu phản ứng, cậu ấy mới nhíu nhẹ mắt, từ từ khoan thai nói “ Không phải tại vì cậu nói thích Đường Khương hay sao? Nếu tớ nói tớ thích cậu, thực sự quá mất mặt nha”
Tôi ngẩn người “ Vậy cậu còn nói sẽ ly hôn với tớ khi Tiểu Hứa đồng ý là sao”
“ Dĩ nhiên là giả. Tớ biết rằng cô ấy thích người mạnh mẽ như thế, làm sao có khả năng sẽ coi trọng tớ chứ. Cậu mau bế con đi, tớ sợ mình ôm không tốt sẽ làm đứa bé ngã mất.”
Nghe vậy, tôi nhón chân ẵm bé con, nhẹ nhàng thì thầm vào tai Lữ Bạch “ Thật ra, tớ cũng thích cậu”

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容