“QUÁ ĐỖI NGỌT NGÀO” – TIỂU THUYẾT NGỌT NGÀO (PHẦN 2)

Tôi mỉm cười gật đầu: “Được!”
Tôi đã nói rồi mà, hàng bán Tiểu Long Bao này vô cùng ngon! Tôi đang định bảo cậu ấy ăn thêm vài miếng thì lão Dương bước vào.
“Nào, các em nộp bài tập tối qua đi nào, chắc không ai không mang đâu nhỉ? Hôm qua thầy nhắc nhiều lần như thế rồi, ai không mang tự giác ra ngoài hành lang nhé!”
Tôi cúi đầu mò mẫm tìm vở, đúng lúc tôi đặt quyển vở lên mặt bàn thì Kỷ Trầm đột nhiên đứng dậy. Cậu ấy kéo ghế ra, bước ra ngoài cửa sau. Một không gian im lặng bao trùm lấy lớp học.
Ai kia? Học bá Kỷ Trầm!!!
Cậu ấy cũng có ngày không mang vở á?
Nhìn thấy bóng lưng gầy cô độc ấy, tôi thở dài một hơi, bỏ quyển vở vào trong ngăn bàn rồi giơ tay.
“Thưa thầy, em cũng không mang”.
Ánh mắt Nhan Đình nhìn tôi như găm nghìn viên đạn, tôi cười hihi rồi chạy từng bước nhỏ ra ngoài. Bởi sáng nay Nhan Đình đã gọi điện nhắc tôi phải mang vở đi.
Kỷ Trầm đứng thẳng người, trông thấy tôi, cậu ấy có chút ngạc nhiên. Tôi cười hì hì, vuốt mái tóc ngắn mới cắt: “Ờ thì, trùng hợp nhờ, tớ cũng không mang vở”
Kỷ Trầm ngó lơ, cậu ấy cao 1.78, còn tôi 1.60. Bộ đồng phục bình thường khoác trên người cậu ấy cũng trở nên thật đẹp, nhìn lại mình, béo như gấu vậy.
Đứng bên cạnh cậu ấy hơi ngại chút, cũng may vì là giờ học nên lão Dương chỉ bắt hai đứa chúng tôi đứng 10 phút rồi lại gọi vào học. Căng mắt nghe giảng được một lúc thì tôi đi chơi với Chu Công, lúc mơ màng hình như nghe thấy tiếng Kỷ Trầm nói nhỏ một câu “đồ ngốc”.
Khai giảng được gần một tuần, lớp tôi đón một nữ sinh mới, rất xinh đẹp, cậu ấy nói cậu ấy tên Tạ Thanh. Sau khi giới thiệu bản thân với cả lớp, lão Dương sắp xếp chỗ ngồi cho cậu ấy, cậu ấy quay lại hỏi lão Dương: “Em có thể ngồi chỗ bên cạnh Kỷ Trầm được không ạ?”
“Em quen Kỷ Trầm à?” Lão Dương hỏi.
“Vâng, bọn em biết nhau lâu rồi ạ.”
Tôi nhìn Kỷ Trầm, cậu ấy vẫn đắm mình đọc sách, rồi tôi nhìn Tạ Thanh, khuôn mặt dịu dàng, rạng rỡ, sao nhìn đi nhìn lại vẫn không giống là quen nhau nhỉ?
Cuối cùng lão Dương cũng không chuyển chỗ của tôi, chỗ ngồi của Tạ Thanh cũng cách Kỷ Trầm khá xa, tôi thấy nhẹ nhõm hẳn.
Tan học Tạ Thanh ngay lập tức chạy đến chỗ Kỷ Trầm, cậu ấy nằm dài trên bàn, nghiêng đầu gọi tên Kỷ Trầm, Kỷ Trầm “ừ” một tiếng.
“Sau cậu không để ý tới tớ vậy?” Tạ Thanh hình như có chút tủi thân, bĩu môi.
Kỷ Trầm cuối cùng cũng ngẩng mặt lên nhìn cậu ấy, lạnh nhạt nói: “Tôi đâu thân với cậu.”
“Sao lại không thân cơ chứ, chúng mình lớn lên cùng nhau, cũng xem như là thanh mai trúc mã mà. Cậu ngốc thế!” Vừa nói cậu ấy vừa xoa tóc Kỷ Trầm.
Kỷ Trầm né người, Tạ Thanh hụt hẫng.
“Không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi, tôi rất bận.”
Nói xong câu này cậu ấy lại cúi người xuống tiếp tục làm việc của mình.
Tạ Thanh chuyển người nhìn tôi cười: “Thế thì, cậu này, tớ với cậu có thể đổi vị trí cho nhau được không? Tớ muốn ngồi chỗ cậu đang ngồi, chỗ kia của tớ ok lắm, vừa hay là vị trí trung tâm đấy!”
Tôi khoát tay, lịch sự từ chối: “Tớ học kém, ngồi hàng cuối cùng quen rồi.”
Tạ Thanh đứng dậy tiến đến bên cạnh tôi, muốn lôi tôi ra: “Đừng mà, cậu nhìn chỗ tớ xem, rất rộng mà đúng không! Cậu …..”
“Tạ Thanh, về chỗ của cậu đi” Kỷ Trầm đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn cậu ấy, lông mày hơi rướn lên, Tạ Thanh cắn môi cười: “Kỷ Trầm, tớ muốn ngồi gần với cậu một chút cũng không được sao? Tớ chỉ muốn đổi chỗ ngồi thôi mà, đâu có làm phiền gì cậu đâu.”
Kỷ Trầm im lặng một lúc, vươn người dựa lưng vào ghệ, liếc nhìn tôi: “Đường Khả ngồi đây quen rồi, đổi người tôi không quen.”
Nghe được câu này, tôi đơ người một lúc, sau đó lòng rộn ràng như mùa xuân tới, Kỷ Trầm, cậu ấy nhớ tên mình ư? Trời đất quỷ thần ơi, đây là lần đầu tiên trong suốt 3 năm qua cậu ấy gọi tên mình.
Tạ Thanh buông tay tôi ra, ánh mắt công kích nhìn tôi rồi nở nụ cười có phần thâm hiểm. Tạ Thanh thích Kỷ Trầm, tôi biết rồi. Bởi vì ánh mắt cậu ấy nhìn Kỷ Trầm long lanh như những vì sao, cũng giống như tôi khi nhìn Kỷ Trầm vậy.
Để ăn mừng cho lần đầu tiên Kỷ Trầm gọi tên mình, tôi định mời Nhan Đình ăn sáng, cậu ấy phụng phịu: “Đường Khả, cậu có tiền đồ rồi à?”
Tôi cười, giả vờ ngại ngùng: “Thứ đó không ăn được, tớ cần làm gì cơ chứ.”
Nhan Đình trợn mắt lườm tôi, bĩu môi.
Nói thật, tôi cũng không có tiền đồ gì cả, chẳng vậy mà mặt dày theo đuổi Kỷ Trầm những hai năm rồi à, vả lại còn cố tình thể hiện cho cậu ấy biết mấy lần. Nhưng hình như cậu ấy chỉ muốn học hành, không hiểu tâm tư của tôi.
Thôi, kệ đi, tôi vuốt tóc. Chắc chắn có một ngày tôi sẽ theo đuổi được cậu ấy.
Khai giảng một tháng, cuối cùng cũng có ngày thầy dạy thể duc không ốm rồi. Ngắm trăng, ngắm sau, cuối cùng cũng đợi được đến tiết thể dục. Mà cũng không phải tôi muốn học thể dục, tôi chỉ muốn nhìn dáng vẻ Kỷ Trầm chơi bóng rổ mà thôi. Cảm giác nice tuyệt cú mèo~
Nhưng hôm nay Kỷ Trầm có vẻ không vui lắm, cậu ấy không chơi bóng, chỉ ngồi đó xem. Nhan Đình đưa cho tôi chai nước, tôi đi đến bên Kỷ Trầm, định đưa nước cho cậu ấy thì Tạ Thanh nhanh chân cướp lấy chai nước, mở nắp chai rồi vươn ra phía trước. Nếu như ánh mắt có thể giế.t người, Tạ Thanh sớm tan xá.c rồi.
Kỷ Trầm không nhận, chỉ trầm giọng “cảm ơn”.
“Không phải chứ, Kỷ Trầm, chỉ là một chai nước thôi mà, vả lại còn mới tinh. Ngày đó chúng mình còn uống cùng một chai nước cơ mà!” Nói xong câu này Tạ Thanh còn cố ý liếc nhìn tôi.
Ôi tôi muốn đổ nước trong chai đó lên đầu Tạ Thanh ghê.
Câu đấy không phải nói cho tôi sao? Tôi trợn mắt định cãi nhau với cậu ấy thì tiếng chuông tan học vang lên.
Hôm nay đến phiên tôi và một bạn nữ nữa đi trả dụng cụ, vừa bước đến cổng thì cậu ấy ôm bụng: “Ôi, không ổn rồi, Đường Khả, tớ đau bụng quá, cậu có thể đi một mình không?”
Thấy phòng dụng cụ gần ngay đây, tôi gật đầu: “Cậu đi đi, tớ tự vào kia cũng được.”

Dưới vòm cây nào đó trong trường:

Nữ sinh vừa kêu đau bụng kia nở nụ cười gian mãnh nhìn Tạ Thanh.
“Chị Tạ, không có sơ suất gì cả!”
Tạ Thanh nhếch môi, gật đầu: “Chắc chắn chỉ có mình nó không?”
“Chắc chắn chỉ có một mình Đường Khả!”
—-
<CÒN TIẾP>

Nguồn: https://www.zhihu.com/question/446148942/answer/1852717872

Trần Thị Kiều Trang (@csqz93) dịch.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容