BẠN ĐÃ TỪNG NGHE QUA CÂU CHUYỆN TĂM TỐI NÀO CHƯA? ( Phần 1/6)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

BẠN ĐÃ TỪNG NGHE QUA CÂU CHUYỆN TĂM TỐI NÀO CHƯA? ( Phần ⅙)

Vào năm cấp ba là thời kỳ cơ thể tôi đang phát triển, mẹ kế mua áo mới cho tôi, vừa mặc lên người, người ba say xỉn của tôi trở về.

Ông ta đưa tay qua, cười cợt nhả “Con gái lớn rồi”.

(Chuyện hư cấu, cho mọi người xem bí mật trong góc khuất nhân tính của con người)

Năm mà Xảo Trân trở thành mẹ kế của hàm Tiếu, Hàm Tiếu mười hai tuổi, Xảo Trân hai mươi bốn tuổi.

Mặc dù Xảo Trân còn trẻ, nhưng đã cưới lần hai, còn gả cho một người đàn ông góa vợ, thật ra cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, vì vậy đám cưới tổ chức hết sức khiêm tốn đơn giản. Mời đầu bếp trong thôn làm mấy bàn có thịt có cá chiêu đãi họ hàng, cũng coi như là được gả vào nhà rồi.

Chiêng trống ngợp trời, tiếng kèn Xô-na vang khắp thôn xóm, Khang Hàm Tiếu mười hai tuổi ngồi trong góc gẩy mấy đũa cơm, kéo tấm phủ bàn ăn bằng nhựa, liếc nhìn mẹ kế bằng ánh mắt lạnh lẽo, không nói lời nào.

Khang Thành Nguyên nhấc ly rượu đế nhét cho Hàm Tiếu, lại thô lỗ giơ tay kéo áo khoác của con gái, bắt cô như bắt gà kéo đến trước mặt Xảo Trân, trong mùi toàn mùi rượu khó ngửi, “Nào, con gái, làm quen với mẹ con nào.”

Hàm Tiếu nhận lấy ly rượu, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người thì lùi hai bước, từ từ rưới rượu xuống dất, cười lạnh một tiếng, “Mẹ con chết lâu rồi, chôn ở sau núi đấy.”

Khách khứa không biết làm sao, nhất thời không biết trước tình huống ngượng ngùng thế này thì nên nói gì mới đúng. Khang Thành Nguyên không tiện nổi giận trước mặt mọi người, nhưng trong mắt đã ngập tràn lửa giận.

Nhưng Xảo Trân lại không cảm thấy khó chịu, cô không coi ai ra gì tiếp tục tiếp đãi khách khứa còn đang ngẩn ngơ, coi như không xảy ra chuyện gì, tiệc tùng vẫn cứ ồn ào nhộn nhịp, tiến hành theo từng bước một.

Sau khi tiễn khách, Xảo Trân thay quần áo trong phòng, cách một cánh cửa thì nghe được tiếng thét của thiếu nữ.

Cô lết dép lê chạy ra ngoài, đúng lúc thấy Khang Thành Nguyên nắm đòn gánh trong chạy đuổi theo sau đánh Hàm Tiếu. Trên thân đoàn gánh đầy những dăm gỗ thẳng đứng, trong không khí lẫn lộn giữa tiếng chửi mắng và tiếng nức nở, có chút không giống với gia đình vừa tổ chức hỉ sự.

Xảo Trân giơ tay kéo cánh tay Khang Thành Nguyên, muốn ngăn hắn lại, nhưng người đàn ông vừa vung tay là đã khiến cô ngả ra đất. Tiếng kêu khóc của cô gái nhỏ phá vỡ không khí của mảnh sân, hàng xóm gần đó ngó đầu ra hóng chuyện, lại lắc đầu đi vào nhà.

Trời vào đêm, Hàm Tiếu ngậm nước mắt nằm bên mép giường đất, cắn răng ương bướng không nói chuyện. Xảo Trân kéo áo cô bé muốn thoa thuốc cho cô, cô bé vừa đau đến mức muốn chửi thề, vừa khan giọng rít mấy câu ác độc qua kẽ răng, “Đừng có tưởng cô giả nhân giả nghĩa giúp tôi, tôi sẽ cảm kích cô, tôi sẽ không nhận cô làm mẹ đâu.”

Tay Xảo Trân run lên, uất ức nén chặt trong lòng bị một cô bé mồm mép lanh lợi chọc cho giận lên, cô bình tĩnh trở lại, moi tim móc phổi ra hỏi: “Hàm Tiếu, hôm nay là ngày đầu tiên dì gặp con, rốt cuộc là chọc gì con rồi?”

“Ba tôi cho nhà cô một trăm ngàn thì cô gã qua đây. Người như cô, tôi xem thường.” Hàm Tiếu liếc mắt nhìn em trai ngồi co ro ở đầu giường. đứa trẻ năm tuổi, nhát gan như chuột ngồi một đống ở đố, ốm yếu không giống như một đứa con trai, chua xót trong lòng rồi lại ác ý nói: “Được rồi, bây giờ tiền trong cái nhà này đều bị cô lấy đi hết rồi, sau này dinh dưỡng cho em tôi sẽ không đầy đủ nữa rồi.”

Lời nói của cô bé mười hai tuổi khiến cô vừa tức vừa buồn cười, nhưng đúng là trong lòng cô có chút hổ thẹn. Một trăm ngàn đó, là tiền cứu mạng ba, nếu như không phải như vậy, cô sẽ không qua loa gả đi lần nữa. Không chấp nhận được những đau thương của cô, Xảo Trân cắn chặt răng không không tranh cãi với cô bé nữa, nhanh lẹ thoa thuốc lên những vết thương bị đánh chồng chéo sau lưng hàm Tiếu.

Kéo quần áo lên trên chút nữa, càng có nhiều vết sẹo không xóa đi được, cong cong vẹo vẹo, có sâu có cạn. Xảo Trân thở dài một tiếng, nhảy xuống khỏi giường còn phải không ngừng hầu hạ cho người chồng mới của cô. Vào lúc ra khỏi cửa, cô không nhịn được quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Hàm Tiếu đanh giơ tay lau nước mắt. Thật sự là đau quá đi mà, cô đóng cửa lại, nhẹn nhàng thở dài một hơi với hàm Tiếu, nói: “Sau này con nghe lời một chút, đừng chọc ba con giận…”

Ngày tân hôn thứ hai, trên cánh tay và gáy của Xảo Trân đều có những vệt hồng thật lớn. Vừa mới sáng sớm cô đã thức dậy lo liệu ăn uống cho hai đứa nhỏ, vào lúc đẩy cửa ra, cô thấy mắt Hàm Tiếu đang nhìn chòng chọc vào vệt màu trên xương đòn của cô, chỉ đành phải cúi đầu, nhỏ tiếng nói: “Hàm Tiếu, gọi Tiểu Phong dạy ăn cơm thôi.”

“Đau không?” Hàm Tiếu cười lạnh một tiếng, ánh mặt mang theo nét thương hại như ngồi trên cao nhìn xuống, “Tôi khuyên cô nên rời khỏi căn nhà này sớm một chút. Ba tôi sẽ không thương cô đâu, tôi với Tiểu Phong sẽ càng không.”

Xảo Trân không lên tiếng, chỉ cúi đầu lặp lại lần nữa, “Dậy ăn cơm thôi.”

Tiểu Phong nhỏ tiếng nhát gan nói muốn đi tiểu, đứa trẻ năm tuổi xanh xao vàng vọt, Xảo Trân đi vào ôm cậu bé lên để mang giày, sau đó ôm cậu bé ra ngoài. Hàm Tiếu thức dậy ăn cơm, thấy người ba sâu rượu của mình đã ăn sáng xong và đi ra ngoài rồi.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容