BẠN ĐÃ TỪNG NGHE QUA CÂU CHUYỆN TĂM TỐI NÀO CHƯA? ( Phần 2/6)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

BẠN ĐÃ TỪNG NGHE QUA CÂU CHUYỆN TĂM TỐI NÀO CHƯA? ( Phần 2/6)

Sau khi cưới vợ mới, cưới cùng ông ta cũng đến chợ làm ít ngón nghề kiếm kế sinh nhai rồi. Xảo Trân bận rộn dọn dẹp mọi thứ thảo đáng một hồi thì quấn khăn hoa lên đầu để ra ngoài. Đợi đến bưởi chiều Xảo Trân về nhà, đã dắt thêm một con dê.

“Sau này mỗi ngày chị em hai đứa sẽ uống sữa dê.” Xảo Trân cột con dê vào gốc cây hòe trong sân.

Hàm Tiếu có ghét cô đi nữa, lúc này cũng có chút niềm vui thầm kín, con dê sữa là thứ cô bé mong ước đã lâu mà vẫn chưa có tiền thực hiện. Nhưng cô bé vẫn lạnh lùng liếc Xảo Trân, “Sau này tôi kiếm được tiền, sẽ trả lại cho cô.”

Cô bé giơ tay vuốt vài cái lên cái đầu xù của em trai, lại nhanh chóng về phòng mang giày, giắt theo lưỡi liềm, nhanh nhẹn lên núi cắt cỏ.

Mẹ mất sau khi sinh Tiểu Phong được một năm, chị cả như mẹ, ba không quan tâm đến sống chết của con cái, chỉ có thể để cô chăm lo.

Hàm Tiếu đeo một cái giỏ, cắt cỏ cả một buổi chiều, mới ngập tràn hưng phấn đi về nhà. Khó khăn lắm trong mảnh sân nhỏ mới có mùi khói lửa, trong chiếc bát sắt tráng men màu trắng chứa cơm và khoai tây sợi thơm ngon. Ngôi nhà này đã có bốn năm là do cô nhóm lửa nấu cơm, đột nhiên cô có thấy có chút hoảng hốt.

Tiểu Phong ngoan ngoãn ngồi ăn cơm bằng muỗng trên chiếc ghế dài, khóe miệng còn dính vài hột cơm, cười ngọt ngào với chị gái.

Buổi tối hôm đó, Hàm Tiếu giúp Xảo Trân vắt sữa dê, nhìn người mẹ kế này quỳ dưới đất, vất vả vắt sữa dê vào thùng. Trong không khí tràn ngập mùi tanh nồng, thỉnh thoảng con dê lại lắc lư, mạnh đến kinh người, cô sợ rằng cái móng dê dơ bẩn đó sẽ thình lình đá lên người mình.

Khi sữa dê còn nóng hôi hổi trong nồi, Hàm Tiếu cúi đầu nói: “Để Tiểu Phong uống đi, tôi lớn rồi, không cần uống.”

Xảo Trân chỉ lắc đầu, đổ sữa dê ra hai chiếc bát lớn như nhau, thổi cho bớt nóng, “Hai đứa đều phải uống, không đứa nào được bỏ hết.”

Lần đầu tiên Hàm Tiếu chịu thua, ngồi lên giường uống sữa với Tiểu Phong, nhìn xảo Trân mang tạp dề rửa nồi, nhớ đến mấy năm trước lúc mình vẫn là đứa trẻ được mẹ cưng chiều, cũng là kiểu không cần lo không cần nghĩ như bây giờ. Mắt cô bé lóe sáng, nhưng chỉ cần liếc thấy tầm mắt của Xảo Trân liền trưng ra bộ mặt lạnh lùng, đặt bát xuống ngả đầu đi ngủ.

Người ba lúc nào cũng đi về vào lúc nửa đêm, tiếng ông ta mắng mỏ xuyên qua cửa sổ, lại từ khe cửa thổi đến tai hai đứa nhỏ. Mỗi khi đến lúc này, Hàm Tiếu lại ngồi dậy bịt tai em trai lại, sau đó lại duy trì tư thế kỳ quái này rồi cố gắng đi ngủ.

Nhưng cô gái đang đau khổ ở cách vách đang liều mạng kìm nén tiếng khóc, tiếng la hét khan cả giọng, cũng không có cách nào khiến cô bé ngủ được. Cô bé có thể tưởng tượng được bên phía cách vách dữ dội đến cỡ nào, một người đàn ông suốt ngày túng thiếu đột nhiên phát hiện vợ mình tiêu một số tiền lớn như vậy, chỉ vì để cho hai đứa nhỏ có thể được uống sữa dê, việc này quả thực là quá xa xỉ. Đối với Hàm Tiếu mà nói những âm thanh này vào nhiều năm truốc đã là chuyện thường như cơm bữa. Chỉ có điều là vào lúc đó người phụ nữ cách vách là mẹ cô, mà cô thì nhỏ bé yếu ớt không làm được gì, chỉ có thể cách một bức tường khóc thương cho mẹ mình.

Hàm Tiếu đứng dậy, gió đêm thổi xào xạc qua khe cửa. Cô bé lặng lẽ mò vào bếp, sau khi lấy con dao sáng bóng giấu trong người, nhẹ nhàng cẩn thận bước vào phòng ba mình. Thông qua chiếc cửa sổ dán giấy, ánh đèn vàng vọt chiếu lên hai thân ảnh. Tay ba nắm lấy tóc Xảo Trân, đập thật mạnh đầu cô vào mép giường. Hình như là không hết giận, ông ta lật người cưỡi lên người cô ấy, giơ tay tát mấy cái thật mạnh. Xảo Trân chỉ có thể van nài, lặp đi lặp lại mỗi một câu, “Đừng để con nó nghe thấy…”

Tim Hàm Tiếu cứ đạp thình thịch, nắm chặt con dao ở sau lưng, to gan đến gõ lên cửa, hét lên: “Lưu Xảo Trân! Tiểu Phong đói rồi, mau dậy đi!”

Người ba đang mắng mỏ bên trong tha cho Xảo Trân, bảo cô máu cút ra ngoài. Sau đó lại hét gọi Hàm Tiếu đi vào phòng.

Xảo Trần loạng choạng mở cửa ra, trên trán và má đều là vết bầm xanh và đỏ tím. Đầu tóc cô rối loạn, áo quần lôi thôi, một bên vai lộ ra ngoài. Cô nắm chặt tay Hàm Tiếu, ngày khi quay lưng lại đột nhiên nhìn thấy con dao sau lưng Hàm Tiếu, liên giơ tay muốn cướp đi.

Hàm Tiếu cứng rắn không muốn đưa, Xảo Trân liều mạnh lắc đầu, nhìn cô bé chăm chăm, lúc đó cả hai người đều không dám nói một câu nào. Dưới tình thế căng thẳng, Xảo Trân quay người hét vào phòng: “Hôm nay ăn đồ hư, Hàm Tiếu đau bụng, em dắt con bé đi vệ sinh.”

Xào Trân kéo cửa, nắm chặt lấy Hàm Tiếu, lấy tay nắm con dao trong tay cô bé, dắt con bé vào nhà bếp.

Mẹ kế và con chồng đứng nhìn nhau trong căn bếp chặt hẹp, lộn xộn, Xảo Trân giơ tay lau mồ hôi trên trán, vết thương đau đến mức khiến cô than nhẹ một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói: “Cảm ơn con.”

Hàm Tiếu đang tức ngập đầu, xem thường nhất là bộ dạng nhỏ bé, nhẫn nhục chịu đựng của Xảo Trân, liếc mắt một phát, giọng điệu khó chịu: “Không phải là tôi muốn giúp cô đâu, ba tôi là tên cặn bã, để tôi giết chết ông ta đi, tôi liều với ông ta!”

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容