Quăng mớ lo âu đi…

Thành phố của những nỗi buồn!

Luôn tồn tại những ngày mà bản thân chẳng muốn làm gì cả, muốn quăng hết nỗi âu lo của gánh nặng cơm áo gạo tiền sang một bên để thấy lòng mình được dịu lại.

Hà Nội, ngày 27 tháng 09 năm 2021

Những ngày cuối thu thật khiến con người ta nhớ Hà Nội da diết, yêu thành phố này là vậy, đôi khi mình muốn bám diết Hà Nội đến kiệt cùng sức lực. Nhưng cảm giác chơi vơi giữa ngổn ngang bộn bề vẫn không ngừng đeo bám mình, hệt như cách điên cuồng đơn phương một người vậy, khi 1 ngày nọ nhận được sự chú ý của đối phương thì vui mừng khôn xiết, cảm giác hạnh phúc chẳng thể nói thành lời, chẳng bù cho những ngày còn lại, có mười phần thì nhận về chín phần lạnh nhạt, dửng dưng.

Đêm đến, mình nằm dài trên chiếc giường trong căn phòng vỏn vẹn hơn mười mét vuông, thẫn thờ nhìn 4 bức tường vừa suy nghĩ về cách người trẻ đối diện với nỗi buồn. Phải chăng thành phố này quá lớn, còn bản thân ta thì quá nhỏ, không thể can đảm một mình chống chọi với cô đơn. Những lúc thế này, Có người sẽ chọn khóc lóc vật vã, có người tìm đến men say,… Còn những người nội tâm như mình chỉ dám ngồi cắn miếng bánh, uống chai strongbow, sau đó bật một bản nhạc Trung buồn mặc kệ nước mắt đang chảy dài.

Người ta hay nói:” Người nhạy cảm là một trong những người khổ nhất trên đời”. Đôi khi mình thật mong ai đó hiểu rằng mình thật sự ngột ngạt với những thứ trước mặt chẳng phải tức thời, mà là hệ lụy của việc gồng lên làm quen với chúng mà không thành. Chạm chân đến độ tuổi này, mình đối diện với những định hướng từ trên trời rơi xuống kiểu như: “Công việc phải ổn định”, “Mức lương phải tương xứng”, ” Em phải thành công như này như này!”, “Em phải nhìn người này người kia mà cố gắng!”, Chứ chẳng mấy ai bảo “Em nhất định phải hạnh phúc như vậy nhé!”.

Mình biết, những lời nói đó chính là động lực để mình không ngừng cố gắng, nhưng một khi đã ám ảnh, động lực lúc này chuyển hoá thành áp lực, đôi lúc mình thấy thật sự bức bách cực kì. Muốn một lần được tự do, sống theo cách mà mình vẫn muốn sống. Luôn tồn tại những ngày mình không muốn làm gì cả ngoài việc muốn quăng mớ âu lo của gánh nặng cơm áo gạo tiền sang một bên, nằm nghe lòng dịu lại. Mình đã muốn mặc kệ thế giới, chỉ quan tâm đến bản thân có cảm thấy thảnh thơi thực sự hay không thôi.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容