Nhật ký dài ngày (C5)

图片[1]-Nhật ký dài ngày (C5)-Weibo24h.com

Bấm vào đây

Bên ngoài hai mẹ con bàn bạc, dù sao Trần Tử Hàn cũng nên nói chuyện với Lâm Thư, cô vẫn còn trẻ phải sống cho đúng nghĩa một chút….

Trên con ngõ nhỏ, Trần Tử Hàn bước trước Lâm Thư theo sau, cô vẫn chăm chú nhìn theo tấm lưng cao lớn trước mặt, vừa cảm thấy hạnh phúc vừa có chút mất mát khi vẫn muốn níu kéo một cái gì đó. Đột nhiên Trần Tử Hàn quay lại:

” Mình qua ghế đá đằng kia nói chuyện chút được không?”

” Dạ…” – Lâm Thư e dè đáp

….

” Ừm…” – Trần Tử Hàn ngập ngừng, tay anh băn khoăn chà lên đầu gối.

Lâm Thư thấy vậy cũng không dám nói gì, cúi mặt thầm nghĩ chắc anh ấy ghét mình lắm. Không khí chìm vào im lặng, Trần Tử Hàn tưởng Lâm Thư sẽ hỏi anh cái gì đó, nhưng cô trông lại bi thương như thế: “Cuộc sống của em vẫn tốt chứ?”

Lâm Thư có chút ngạc nhiên, mặc dù câu hỏi này cô đã nghe rất nhiều lần nhưng Trần Tử Hàn nói vẫn là có sức sát thương lớn. Cô chẳng muốn giấu anh cái gì, nếu anh đã hỏi cô cũng sẽ trả lời bằng hết thảy chân thật: “ Em… không ổn”

Nhìn nét mặt Lâm Thư thì cũng đủ hiểu tình trạng của cô, nhưng câu trả lời vẫn làm cho Trần Tử Hàn có chút tức giận, Lâm Thư càng nói càng cảm thấy mình sai: ” Em… xin lỗi, nhưng nếu ngày đó mọi việc không dang dở thì…”

“Đừng biến anh thành kẻ tội đồ như thế? “- Trần Tử Hàn đang cảm thấy bản thân mình chính là một thứ gì đó rất tiêu cực.

“ Chỉ là em rất sợ cảm giác bị bỏ rơi, đột nhiên không thấy được nụ cười của anh làm em…”

Nghe cô nói anh lại không mắng nổi nữa, còn có chút xót xa: “ Có phải em đến đây chỉ vì muốn gặp anh thôi đúng không?”. Câu hỏi cũng chẳng có gì khó hiểu nên Lâm Thư chậm rãi gật đầu đồng ý. Không sai, Lâm Thư đúng là muốn đến gặp Trần Tử Hàn, muốn biết anh có ổn không khát khao muốn thấy anh giống như trước đây, cuối cùng thì cô cũng làm được rồi.

Về phần Trần Tử Hàn sau khi anh thấy hài lòng với đáp án của Lâm Thư thì nhẹ nhõm trở về nhà. Nhưng Lâm Thư vẫn ngồi đấy, cô nhìn bóng anh xa dần, tâm trạng càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng không hiểu nổi bản thân nữa. Thực ra cô hoàn toàn không hề muốn cảm giác chiến thắng này, là cô không thể rời xa anh.

Tiếng chuông điện thoại reo, là bố Lạc Lạc, ông lo lắng khi muộn rồi mà không thấy Lâm Thư. Cô nhấc máy, cô nói cô đang rất vui vì gặp được Trần Tử Hàn rồi, nhưng tối nay cô có việc nên mai sẽ về lấy hành lý để bay về nhà. Bố Lạc Lạc tuy hơi buồn nhưng cũng mừng cho cô.

Tuyết rơi mỗi lúc một dày, chiếc mũ của Lâm Thư bắt đầu đọng trắng xóa, cô lạnh chứ… nhưng không muốn đứng dậy, một mị lực nào đó vẫn giữ cô ở lại.

Sáng hôm sau, Tử Hàn dậy sớm tập thể dục, trời vẫn hơi tối, nói thật nếu không để ý kỹ anh còn tưởng ai nặn người tuyết: “ Sao còn ngồi đây?”

Lâm Thư ngáp vài cái thấy anh đứng trước mặt liền giật mình: “ Anh dậy sớm thế?”

“ Phí lời! Rèn luyện thân thể mà không dậy sớm sao được!”

Trần Tử Hàn đương nhiên vẫn còn nhớ vấn đề chính là Lâm Thư sao lại ở đây: “ Cả đêm qua em ngồi đây à? Em có bị ngốc không thế”- không nhịn được phải chau mày mắng tới tấp.

Lâm Thư nghe mà muốn to cả đầu, thôi thì lấp liếm: “ Em không biết đường về nhà”. Nói ra mới thấy đúng, rõ ràng là hôm qua anh đưa cô về lúc cô đang bất tỉnh nhân sự.

“ Thế điện thoại em đâu”- không hổ danh là Trần Tử Hàn.

“ Điện thoại em hết điện rồi” – Lâm Thư giơ điện thoại với chiếc màn hình đen ngòm cho Trần Tử Hàn kiểm chứng.

Thấy Trần Tử Hàn không nói gì nên Lâm Thư cũng yên tâm, thật ra thì điện thoại là do cô tắt nguồn sau khi nói chuyện với bố Lạc Lạc. Cô tự động viên rằng bản thân chỉ đang thuận nước đẩy thuyền chứ không nói dối.

Nhưng do ngồi dưới trời lạnh quá lâu nên Lâm Thư có vẻ hơi run, sợ cứ tiếp tục thế này lại cảm mất, Trần Tử Hàn đành phải dẫn cô lên nhà và vẫn liên tục càm ràm: “ Vậy mà không gọi, nếu không phải anh dậy sớm thì em chết cóng ở đấy à”

图片[2]-Nhật ký dài ngày (C5)-Weibo24h.com

Bấm vào đây

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容