Làm Thế Nào Lấy Đề “Thái Tử Đăng Cơ Nhưng Lại Phong Trắc Phi Lên Làm Hoàng Hậu” Viết Truyện ( Phần 5/9 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://zhuanlan.zhihu.com/p/406030019

——————————-

Làm thế nào lấy đề “Thái tử đăng cơ nhưng lại phong Trắc phi lên làm Hoàng hậu” viết truyện

Ta nhìn Hoàng đế, không nói gì.

Hoàng đế cũng nhìn ta, người bảo: “Yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho các con.”

“Được.” Ta đồng ý, ta hỏi người: “Nắm chắc mấy phần?”

Hoàng đế nhìn xoáy vào ta, đáp: “Sáu.”

“Gấp quá.”

“Không thể kéo dài nữa.”

“Cũng tốt.”

“Hoàng hậu, nếu việc bại lộ, nàng nhất định phải sống.”

“Bệ hạ.” Ta quỳ xuống, hất bàn tay người muốn đỡ ta dậy, nói: “Nếu chuyện bại lộ, thần thiếp cũng không muốn sống tạm bợ.”

“Hoàng hậu.”

“Bệ hạ, tất cả vinh nhục trong đời thần thiếp đều trói buộc với người, nếu Bệ hạ có mệnh hệ gì, nhà họ Dung cũng không cần phải tồn tại nữa.”

Ta cũng chẳng phải Hoàng hậu lòng có nghĩa lớn gì, chỉ là ta biết, nếu Hoàng đế bại trận, chắc chắn cha sẽ không tận hiến cho Hoàng đế mới.

Hoàng đế cười nói: “Dung Thâm cũng nói vậy, cha con nàng thật là…”

“Nhà họ Dung là của Bệ hạ.”

Diễn rất tốt, ngay cả bản thân ta cũng suýt nữa là tin.

Hoa quế trong chùa nở rất đẹp, xung quanh là hàng rào cột đá cao đến bắp chân.

Ta chỉ vào hoa quế rơi trên đất, nói: “Châu Nhi, đi lấy cái bình nhặt vài bông hoa quế rồi đưa đến chỗ Hoa phi, bảo nàng ấy làm ít bánh hoa quế.

Châu Nhi đáp: “Nương nương, Hoa phi nương nương có thai rồi.”

Ý là tự mình động tay, cơm no áo ấm.

Thế là ta phất tay, nói: “Vậy lấy về phơi khô, đợi sang năm làm túi thơm.”

Châu Nhi quay về lấy bình đến.

Ta ngồi dưới tán cây, trong lòng từ từ làm rõ tất cả chuyện này.

Đông Phương thái phó làm việc không biết kiềm chế khiến Hoàng thượng kiêng dè.

Đông Phương Nguyệt không được phong làm Hoàng hậu là vì thiếu đức hạnh, nhưng Đông Phương thái phó không chấp nhận, nhiều lần lên mặt tỏ vẻ. 

Ép đến nỗi Hoàng thượng cũng thấy khó chịu bực dọc.

Thế là người thu thập bằng chứng thái phó có mưu tạo phản, có cả những chứng cứ trước đây thu thập.

Bạn xem, người đàn ông này ngủ bên gối Đông Phương Nguyệt, nhưng lại muốn kéo nhạc phụ của mình xuống.

Thái phó nhiều môn đệ, cho dù là văn hay võ thì đều có. Đây cũng là lý do vì sao lão ta đức cao vọng trọng.

Cho dù là Hoàng đế, sợ rằng cũng không hoàn toàn nắm chắc được có thể đuổi cùng giết tận.

Nhưng phải trừ khử thái phó.

Cũng phải đuổi cùng giết tận.

Nhưng Đông Phương Nguyệt thì sao? Hoàng đế đã để nàng ta theo ta đến chùa Hộ Quốc, vậy chính là có ý định sẽ bảo vệ.

Lẽ nào sau này còn để Đông Phương Nguyệt ở bên cạnh người như một con rối?

Điều đó không có khả năng, Đông Phương Nguyệt kiêu ngạo là thế.

Cho dù bây giờ bị giáng xuống làm Đáp ứng nhưng khí khái thì vẫn còn đó.

Tiếc là, từ nhỏ thái phó đã dạy nàng ta tam tòng tứ đức, mời thầy dạy cầm kỳ thi họa cho nàng ta.

Quả thực nàng ta đã trở thành tài nữ rồi.

Có khí khái nhưng lại không có chủ kiến, dựa vào sự sủng ái của Hoàng đế thì nàng ta có thể kiên trì được bao lâu? Chắc chắn nàng ta không đi xa được.

Có tài nhưng lại không có năng lực.

Từ nhỏ cha đã lấy Đông Phương Nguyệt làm gương để ta học tập.

Nhưng cha rất keo kiệt, không mời thầy cho ta.

Thế là từ nhỏ ta đã luyện viết chữ.

Đông Phương Nguyệt mười hai tuổi đã là đệ nhất của Thượng Kinh, còn ta, mười một tuổi vẫn đang luyện chữ.

Mười bốn tuổi Đông Phương Nguyệt được gả cho Thái tử.

Ta vẫn đang ở thư phòng của cha xem ông viết tấu chương.

Thứ ta học là làm quan vì dân, tạo phúc cho thiên hạ.

Là bổn phận của vi thần, trung thành với quân vương.

Là làm thế nào để phục vụ dân, làm thế nào để làm quan tốt.

Nhưng ta là nữ nhân, ta không cần vào triều làm quan.

Những thứ này cũng chẳng có tác dụng gì.

Cho nên ta không biết cách làm Hoàng hậu, gần đây đang học.

Hoàng đế khen ta có tiến bộ, Thái hậu cũng khen ta, nói ta sức yếu phải lo trước.

Tổng kết lại, ta vẫn là thứ vô dụng.

Thứ duy nhất ta giỏi, có lẽ là chữ.

So ra thì kiểu chữ Khải nhỏ mảnh còn đẹp hơn cả Đông Phương Nguyệt, tiếc thay, người khác thừa ân đều là cầm kỳ thi họa, đàn tì bà, đàn Không. Còn ta, lẽ nào là viết chữ cho Hoàng thượng? 

Tại sao ta lại đắc sủng?

Ta nghĩ là vì ta có một người cha cẩn thận cần cù.

Cha ta từ chức quan nhỏ nhất đến chức quan lớn nhất, chưa từng có người nói ông một câu nào.

Bách tính nhắc đến ông đều là ‘quan tốt quan tốt’.

Cũng chưa từng khiến Hoàng đế phải khó xử, và không ỷ thế hiếp người.

Không tham lam bất cứ thứ gì.

Dù sao thì cũng rất được yêu thích.

Được rồi, người khác tranh giành sủng dựa vào bản thân và thủ đoạn.

Còn ta dựa vào cha.

Ít nhiều cũng có chút xấu hổ, ha ha ha.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容