Bất ngờ biết được bí mật được giấu kín từ lâu là trải nghiệm như thế nào? ( Phần 3/10)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Tôi gật đầu, thấy cô ấy có chút tức giận, tôi không nói lại lời nào.

Tiếp theo, Đổng Nguyệt tiếp tục hát. Khoảng 10 phút sau, khóe mắt tôi đột nhiên phát hiện ngoài cửa sổ hình như có một đôi mắt, đôi mắt đen láy, nhìn chằm chằm vào bên trong.

Tôi sợ đến mức suýt chút nữa hét lên, đôi mắt đó hình như nhìn thấy tôi, đột nhiên biến mất. Tôi nhắm mắt, tâm trạng sợ hãi.

Đổng Nguyệt dường như hát rất nhập tâm, cô ấy hình như không chú ý tình hình bên goài cửa sổ. Hát khoảng nửa tiếng sau, cô ấy mới dần dần dừng lại. Sau đó, cô ấy kêu tôi mở mắt, cô ấy nói hôm nay đến đây thôi, lần sau tiếp tục.

Sau đó, liên tục mấy ngày, cứ tới 10 giờ tối, Đổng Nguyệt đưa tôi đến căn phòng đó, để tôi nằm trên giường. Mắt tôi luôn không nhịn được mà nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ luôn có cảm giác dường như có ai đó đang nhìn trộm. 

Có lần ăn bữa tối, tôi không nhịn nổi, hỏi cô ấy chúng ta rốt cuộc đang làm cái gì

Đổng Nguyệt giải thích với tôi rằng đây là cái mà cô ấy nói là kỳ quái. Cô ấy thích khiến người khác giả vờ làm một người thực vật, mà người thực vật này là bạn trai của cô ấy. Cô ấy ngồi đầu giường hát, mục đích là thức tỉnh bạn trai đang hôn mê.

Cô ấy nói như vậy thì cô ấy sẽ có cảm giác rất thoải mái. Đổng Nguyệt còn yêu cầu tôi nhất định phải giữ bí mật cho cô ấy, cô ấy nói chuyện kỳ quặc này từ trước đến nay chưa bao giờ nói cho bất kỳ người ngoài nào, tôi là người đầu tiên biết được bí mật của cô ấy.

Có một buổi sáng, tôi vừa thức dậy, Đổng Nguyệt đã nói với tôi: “ Hôm nay anh phải nằm trên giường cả ngày. Anh giả làm bạn trai người thực vật của tôi, lát nữa sẽ có người tới thăm anh. Nhớ phải giả vờ giống một chút, đừng có phát ra âm thanh. Nếu như anh giả vờ như thật, tôi sẽ thưởng thêm cho anh 5000 tệ.”

Tôi gật đầu đồng ý, tôi nghĩ , ai muốn đến?  Còn muốn tôi giả vờ như thật?

Cập nhật tiếp theo:

Tôi mặc bộ đồ bệnh nhân, nằm trên giường rất lâu, đến khoảng 11 giờ trưa, cửa phòng bỗng nhiên mở ra. Tôi cảm thấy bên ngoài có mấy người đi vào, bởi vì tôi nhắm mắt nên nhìn không rõ mặt, chỉ nghe thấy âm thanh của một nam hai nữ nói chuyện. Nghe âm thanh thì tôi biết được một trong số đó là Đổng Nguyệt.

Người đàn ông nói: “Chủ tịch Lâm bây giờ đã khá hơn chút nào chưa?”

Đổng Nguyệt: “Vẫn như vậy. Bác sĩ nói có thể tỉnh lại được hay không còn chưa chắc chắn.”

Người phụ nữ nói: “Nhờ có Tiểu Nguyệt chăm sóc anh ấy mỗi ngày, haizz, nếu lúc đó Lâm tổng không xảy ra chuyện thì thật tốt!”

Khi đang nói chuyện, bỗng nhiên tôi có cảm giác có người nắm lấy tay tôi, dựa vào cảm giác tôi biết người nắm tay tôi là một người đàn ông. Người đàn ông cúi đầu xuống nói với tôi: “ Lâm tổng, tôi là Khâu Tây Trì, anh có thể nghe được tiếng của tôi không?”

Tôi giả vờ như không nghe thấy, bởi vì tôi biết hiện tại tôi đang đóng giả là người thực vật, tôi phải giả làm một người không có cảm giác.

Tôi chỉ nghe Khâu Tây Trì nói: “Cô Đồng, tôi có một người bạn là giáo sư khoa Y du học ở Mỹ. Anh ấy là chuyên gia có tiếng về chấn thương sọ não. Cô có muốn tôi mời anh ấy đến khám không?”

Đổng Nguyệt nói: “Mấy ngày trước tôi mới tìm một chuyên gia để khám. Bác sĩ nói não của Tử Bân bị tổn thương rất nghiêm trọng, không thể đỡ ngay trong một thời gian. Nếu sau này có cần thiết thì xin phiền anh.”

Khâu Tây Trì nói: “Tôi đã theo dõi anh Lâm nhiều năm, mặc dù mấy năm gần đây anh ấy ở nước ngoài, chúng tôi ít gặp nhau, nhưng chúng tôi thường liên lạc qua điện thoại. Lần này anh ấy xảy ra chuyện, toi rất buồn. Sau này nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, chỉ cần cô lên tiếng.” 

Đổng Nguyệt nói: “ Cảm ơn anh đã quan tâm, nếu sau này cần giúp đỡ, chắc chắn sẽ làm phiền anh.”

Ba người đứng bên cạnh giường tôi nói chuyện, thì nghe thấy tiếng dì Lưu ở ngoài cửa gọi: “Cô Đổng, bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi, mời hai vị ra ngoài ăn tối.”

Đổng Nguyệt nói: “Cảm ơn mọi người đã tới thâm Tử Bân. Dì Lưu đã chuẩn bị cơm xong, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Một lúc sau, ba người họ ra ngoài, nghe âm thanh cảm thấy họ đã đi xa, nên tôi khẽ mở mắt, ngoại trừ Đổng Nguyệt, hai người còn lại là một nam một nữ,người phụ nữ khoác tay người đàn ông, hình như là một đôi.

Họ quay lưng về phía tôi, tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của họ. Người đàn ông cơ thể rất cao to, mặc một bộ vest đen, người phụ để tóc dài, quấn khăn, đường cong ở hông rất đẹp.

Cuộc trò chuyện của họ khiến tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, vừa rồi hai người họ thực sự coi tôi là Lâm Tử Bân. Lúc nãy, người phụ nữ đó còn nói nếu Lâm tổng không xảy ra chuyện thì thật tốt.

Không lẽ thật sự có một người là Lâm Tử Bân? Lâm Tử Bân này thực sự là người thực vật? Vậy hiện tại anh ta đang ở đâu?

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容