[ Đoản] Mùa hạ này gió vẫn rát người (chương 1)

Người dịch: Vạn Hoa Bài dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả và vui lòng không tự ý repost.


   Bất chợt hôm nay ngồi ăn ở nhà hàng mà hai ta thường xuyên đến, vẫn chỗ ngồi cũ, vẫn nơi cũ, vẫn không quên chọn những món quen thuộc nhưng bây giời chỉ còn mình em thôi. Đối diện em không còn là anh nữa mà là một khoảng không, một cái ghế trống rỗng. Vẫn là mùa hạ, có điều mùa hạ này thiếu anh, thiếu rất nhiều thứ, những kỷ niệm trước kia làm em cười giời nó đã trở thành ký ức mang nhiều nước mắt.

   Em ngồi nghe từng cơn gió thoảng qua nắng rát người nhưng mãi không sao tỉnh táo được. Em cứ tưởng mình đã có khoảng thời gian tĩnh lặng để quên đi một người, như những ngày qua em đã cố gắng sống hạnh phúc kết cục thực tế thì toàn lặng lẽ, hiu quạnh, bên cạnh em giời chỉ còn gia đình, ánh sáng của em đã tắt rồi.
Tại sao anh cứ vẫn xuất hiện vào mùa hạ chứ? Em vẫn gặp anh vào mùa hạ này. Mùa hạ tang thương mất mác.

Còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau thật trùng hợp là đầu mùa hạ trời đang nắng gắt anh chạy xe để đi đưa đồ cho nhà cậu, con chó trên xe anh đột nhiên phóng xuống xe, em đang chạy xe đạp phía sau do không quan sát và phanh kịp nên đã lỡ tông vào nó. Anh biết không lúc đó em hoảng sợ lắm mặc dù không phải lỗi của em, em sợ chú cún có chuyện gì đó.
   Anh lúc đó hung dữ lắm chửi mắng em “đi đường không nhìn thấy à, làm gì mà chạy nhanh thế, may là xe đạp”, rồi anh ôm chú cún đi mà không nói lời xin lỗi nào.
Mặc dù em không bị sao, cũng chẳng bị ngã nhưng mọi chuyện có lỗi đều do anh mà, sao thành ra người có lỗi là em chứ. Em cố gắng nhìn mặt anh thật lâu để nhớ kỹ con người vô lý này. Lần đầu gặp mặt anh đã không cho nhau được ấn tượng tốt đẹp rồi.

Lần thứ hai gặp nhau là ở đại hội thể thao, khi đó em đang ngồi trên bậc thang để cổ vũ lớp đang chơi bóng rổ. Em đang cuối mặt vạn chai nước thì thấy có chiếc điện thoại trước mặt, vừa ngẩng đầu lên thì nghe câu
” bạn nữ cho mình xin wetchat được không?”.
Thì ra là anh, chắc chỉ có tôi nhớ anh thôi, anh ấy quên mặt tôi rồi, anh ấy thì vẫn ngơ ra không thấy được hành động của tôi, thì thúc dục
” anh thấy em cười rất đẹp, nói chuyện rất nhiều anh muốn xin wetchat của em đó”.

Tôi ngơ ra giọng điệu có phần bất mãn “là anh à”.

Anh ấy nói ” anh nào, anh và em từng gặp mặt sao”.

Tôi nghĩ khi đó anh chỉ lo cho chú cún của mình thôi, chứ thậm chí còn chưa nhìn mặt tôi nữa, thực sự nhân cách có vấn đề không cẩn thận làm người ta bị té mà không một lần xin lỗi nhìn thử người bị té có sao không.

Tôi không đáp lại lời anh ấy mà vẫn nhìn xuống khán đài tiếp tục xem trận đấu. Có lẽ anh ấy nhìn thấy được thái độ có sự chán ghét của tôi nên cũng không có hành động tiếp theo mà chỉ tạm biệt rồi đi mất.
Tối đó nhà tôi có tiệc do ăn quá no nên tôi xin phép mẹ đi dạo vài vòng sẽ về. Mà hình như ngoài có duyên với anh ấy thì tôi lại càng có duyên với chó nhà anh ấy hơn.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容