Có tiểu thuyết ngôn tình nào khiến bạn khóc không? ( Phần 16/17)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Nhị thiếu gia dựa vào trên giường, nhẹ giọng nói: “Năm kia có một lần đi đến Giang Tô, gặp phải trời mưa to, thương đội bị vây ở trong núi.

Ta không biết vì sao nhị thiếu gia lại đột nhiên nhắc lại chuyện này, chỉ có điều ta vẫn an tĩnh mà nghe.

Nhị thiếu gia vỗ vỗ vào chân mình, nhìn ta, nói:

“Khi đó ống trúc của ta không còn, liền như vậy mà đi. Buổi tối trốn vào trong sơn động, lạnh đến muốn chết. Đoàn người sợ sẽ chết ở nơi này như vậy, liền nói chuyện phiếm cổ vũ lẫn nhau. Lúc ấy người ngồi bên cạnh ta đã hỏi ta rằng ngươi đã như vậy rồi mà còn ra ngoài bôn ba làm gì. Ta nói với hắn ta phải kiếm tiền. Người nọ cười, nói ‘ cũng đúng, nếu không vì tiền, ai nguyện ý cực cực khổ khổ chạy ra bên ngoài. ’ ta lại nói với hắn ta vì kiếm tiền, nhưng không phải vì tiền. Hắn hỏi ta có ý  gì…”

Nhị thiếu gia hồi tưởng quá khứ, nhẹ nhàng đỡ chân, thanh âm thực bình tĩnh.

“Ta nói với hắn, từ lúc ta không còn chân ta đã tưởng cả đời này của ta không còn gì luyến tiếc nữa, vốn ta không muốn sống nữa. Nhưng mà có một ngày ta bỗng nhiên phát hiện, trên đời này còn có một người, chịu vì một kẻ tàn phế như ta mà liều mạng. Chỉ có điều người kia ngu xuẩn muốn chết, ta liền suy nghĩ, nếu ta cứ chết như vậy thì nàng phải làm sao.”

“Những thứ được coi là bảo bối vẫn vô dụng. Vì vậy, ta tự nhủ mình phải làm chủ, chỉ còn một nửa thôi nhưng ta phải nâng nàng lên cao.

“Cho nên ta có thể ăn đắng nuốt cay. Ta mặc sao trăng sao bên ngoài, ăn ngủ trong gió, uống gió lạnh nuốt cát, nhưng chỉ cần nghĩ đến nàng hưởng phúc ở Hàng Châu, ta liền cảm thấy trong lòng thoải mái, nhất định ta sẽ vượt qua được.”

Không biết từ khi nào, hốc mắt của nhị thiếu gia lại đỏ hồng, ngay cả liếc mắt một cái ta cũng không dám.

“Tiểu Hầu Tử.” Hắn giữ chặt tay của ta, cong lưng, thấp giọng nói: “Ngươi biết cuộc đời này của ta hối tiếc nhất chuyện gì không?”

Ta dùng sức lắc đầu, không biết, ta cái gì cũng không biết. Nhị thiếu gia run lên nói: “Là không nhớ kỹ ngươi.”

Hắn kéo tay của ta, ôm ào trong ngực, nước mắt nóng bỏng tích ở cổ tay của ta, ta cảm thấy ngực khó chịu đến cơ hồ muốn chết.

“Điều mà ta hối tiếc nhất chính là không nhớ kỹ ngươi.” Hắn lấy tay của ta một chút một chút mà chụp lên ngực mình. “Ngươi rõ ràng ở trong viện của ta hai năm, nhưng ta cư nhiên nghĩ không nhận ra ngươi. Ta thậm chí có thể nhớ kỹ trong viện có bao nhiêu tòa tiểu cảnh nhưng lại không nhớ nổi ngươi. Đời này chỉ có duy nhất một mình nàng không bỏ rơi ta, nhưng cư nhiên ta lại không nhớ nổi nàng. Ngươi nói xem có phải ngươi thật sự gạt ta hay không.”

Ta bỗng nhiên cảm thấy ủy khuất muốn chết, khóc lớn nói ““Ta không lừa ngươi, ta đã từng ở đó! Đã từng ở đó — -!”

Nhị thiếu gia lập tức ôm lấy ta, thấp giọng nói: “Ngươi không gạt ta, ta biết ngươi không gạt ta. Hiện tại báo ứng của ta đã tới. Lúc trước có ngươi, ta nhìn không thấy, hiện tại ta muốn nhìn thấy ngươi thì ngươi lại muốn rời xa ta. Tiểu Hầu Tử, ngươi muốn ta sống sao.”

Ta oa oa mà khóc, mùi hương trên người nhị thiếu gia rất dễ ngửi, sạch sẽ, lại có chút ấm áp. Ta khóc nửa ngày, trực tiếp ngủ thiếp đi trong lòng nhị thiếu gia.

Khi tỉnh lại thì phát hiện nhị thiếu gia cũng ngủ rồi, hắn nghiêng người ôm lấy ta.

Ta mới vừa giật mình, nhị thiếu gia tay căng thẳng, mở bừng mắt.

Ta là một con khỉ hoa vàng, đây là lần đầu tiên tỉnh dậy trong lòng nam nhân, khi tỉnh lại ta muốn giãy giụa để giữ trong sạch.

 Cánh tay của nhị thiếu gia cứng như sắt, ta làm như thế nào cũng tránh không thoát, ta nói nhị thiếu gia buông ta ra. Nhị thiếu gia nhìn ta, mặt không có cảm xúc gì nói “Buông ra ngươi lại chạy thì ta phải làm sao.”

Ta bất động.

Rốt cuộc nhị thiếu gia ôm ấp cũng thật khoan thai ấm áp.

Nằm một hồi, ta nhỏ giọng nói: “Ta không làm nha hoàn thông phòng đâu.”

Nhị thiếu gia cười trên đỉnh đầu ta, nói: “Vì sao.”

 Ta nói “Nha hoàn thông phòng sẽ bị dẫm chân.” Lúc trước ta từng thấy những cảnh này.

 Khả năng nhị thiếu gia nghe không hiểu thâm ý trong lời nói của ta, hắn suy nghĩ một hồi, nói: “Ngươi muốn nói, ta sẽ đánh ngươi sao?” Hắn nói xong, lập tức lại nói: “Từ trước đến giờ ta chưa bao giờ đánh nha hoàn thông phòng.

Ta gật đầu, “Đúng, nhị thiếu gia chỉ đánh ta mà thôi.” Cánh tay của nhị thiếu gia cứng đờ “Cái gì?”

Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, ta kể lại chuyện lúc trước cho hắn nghe. Nhị thiếu gia mặt đen như đít nồi, cắn răng nói “Không thể nào! Ta không thể nào đánh ngươi!”

Ta cảm thấy nhị thiếu gia không tin ta, lại tinh tế mà đem sự tình kể lại một lần. Cái gì mà đá người, đẩy người, tát người. Nhị thiếu gia càng nghe thì mặt lại càng đen lại, cuối cùng cả người run run ngồi dậy nhìn ta, ánh mắt mang theo chút sợ hãi.

“Cho nên… Cho nên ngươi hận ta đúng không, ta từng đánh ngươi, ngươi hận ta đúng không… Ta là lần đầu tiên nhìn thấy nhị thiếu gia hoảng loạn như vậy, hắn xoay người, ta cho rằng hắn muốn làm gì đó, kết quả hắn trực tiếp một bước bước xuống.

Ta vội kêu một tiếng nhị thiếu gia, hắn đã ngã trên mặt đất. Ta lao xuống giường, thấy chân hắn đã bị trầy da. Ta muốn đi ra ngoài tìm thuốc trị thương, nhị thiếu gia giữ chặt tay của ta.

“Ngươi đừng đi, Tiểu Hầu Tử, ngươi đừng đi.” Nhị thiếu gia quỳ rạp trên mặt đất, cũng không màng tư thái, gắt gao mà nắm chặt tay của ta. “Ngươi đánh ta đi! Sao ngươi không đánh ta đi. ’

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容