[Zhihu] Người mẹ bình phàm hóa thành ngôi sao trên trời

Tối qua tôi cùng bạn đi uống rượu, cái thắt lưng của bạn tôi cũng đáng giá bạc triệu, đi xe hơi sang trọng, ngày tiêu 5700 vạn nhân dân tệ, bên cạnh không thiếu gái xinh, nhưng khi uống say lại ngồi bệt xuống gốc cây ven đường khóc lớn. Cậu ấy vừa khóc vừa nói nhớ mẹ, tôi muốn lôi cậu ấy đi, nhưng cậu ấy kiên quyết bám chặt thân cây kia không chịu buông tay, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm:

Khi còn bé tớ bám lấy mẹ đòi mua đồ chơi, một cây súng đồ chơi cần 3 tệ, nhưng mẹ tớ không có nhiều tiền như thế, nên dỗ tớ lần sau quay lại mua. Tớ không nghe, cầm cây súng đồ chơi kia gào khóc không chịu đi, mẹ tớ không còn cách nào khác đành bỏ tiền ra mua đồ chơi cho tớ. Tớ vui vẻ cầm món đồ chơi mới, nhưng chưa từng nghĩ rằng đó là tiền mua rau cho cả nhà ăn. Lúc về bố hỏi mẹ sao không mua rau về, mẹ nói không cẩn thận làm rơi tiền rồi, bố lập tức đè mẹ xuống đất đánh cho một trận.

Ngày hôm sau, tớ thấy trán của mẹ bầm tím, hỏi mẹ đã xảy ra chuyện gì, mẹ ôm tớ cười nói: “Không sao đâu, mẹ không cẩn thận va vào cửa thôi.”

Bố tớ là một gã đàn ông tồi, uống say vào là lại thích lôi người khác ra đánh, mỗi lần thấy bố say, mẹ lại vội vàng ôm tớ vào phòng rồi khóa chặt cửa lại, sau đó nghe tiếng bố không ngừng đạp cửa, những tiếng rầm rầm quanh tai. Tuổi thơ của tớ chính là cơn ác mộng tớ không vùng ra được, tớ thề mình phải trở nên ưu tú, đưa mẹ đi khỏi căn nhà ấy.

Mẹ tớ không có học vấn, ngoại hình cũng khó coi, nhưng là người mẹ tuyệt vời nhất trong lòng tớ. Lúc ấy nhà nào cũng có TV xem, còn nhà tớ nghèo đến nỗi không mua nổi, tớ hỏi: “Sao nhà người ta đều có TV xem mà nhà chúng ta không có?”

Mẹ tớ đáp: “TV chẳng có gì thú vị cả, chúng ta không có TV, nhưng những ngôi sao trên trời đều là của chúng ta.”

Tớ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao vời vợi, những ngôi sao sáng trên bầu trời đang nháy mắt với hai mẹ con.

Năm cấp 2 lên thị trấn học, vì không có xe, nên ngày nào mẹ cũng đưa tớ lên thị trấn, từ năm rưỡi sáng phải đi đến bảy rưỡi sáng, trời mùa đông vừa tối vừa lạnh, mẹ nắm chặt tay tớ, tớ hỏi: “Mẹ, mẹ có sợ không?”

Mẹ đội mũ cho tớ, cười nói: “Không sợ, mẹ đang tham gia chuyến phiêu lưu cùng con.”

Mùng hai Tết, bố tớ vay nợ bên ngoài, người ta kéo đến tận nhà đòi tiền, bố trốn mất tăm, mấy chủ nợ đổ hết đống nợ đó lên đầu mẹ, không ngừng đánh vào mặt bà. Tớ căm phẫn cầm dao xông ra trước mặt che chắn cho mẹ, run rẩy nói: “Đừng làm khó mẹ tôi, các ngươi đòi tiền thì đi tìm bố tôi ấy, không liên quan gì đến mẹ tôi cả.”

Một bà cô mập nói: “Nhà mày nợ tiền còn thích lý luận à?”

Nói xong lại toan kéo áo của mẹ, tớ hét lên một tiếng cầm dao xông tới, bà cô mập kia hét lên, cánh tay bị cứa, bà ta sợ đến mức mặt trắng bệch, có lẽ không ngờ một đứa trẻ con như tớ thật sự dám ra tay. Mấy gã đàn ông cướp được dao của tớ, sau đó lấy mấy đồ gia dụng vốn đã không nhiều trong nhà mới bỏ đi.

Họ đi rồi, cả căn phòng trống rỗng, giường của hai mẹ con cũng bị khiêng đi mất, tớ và mẹ ngồi trên nền nhà. Nước mắt tớ trào ra, mẹ giúp tớ lau nước mắt, vỗ vào mặt tớ cười: “Con trai, đừng sợ, mẹ vẫn ở đây.”

Lúc tuyệt vọng nhất, mẹ luôn là người tiếp thêm dũng khí cho tớ.

Đến kì nghỉ hè, mẹ sẽ đi khắp nơi nhặt phế liệu, tớ sẽ cầm cây sào tre đi bắt tôm hùm đất, khi ấy đâu đâu cũng có tôm hùm đất, một buổi chiều có thể bắt hơn mười cân, không ăn hết thì mang đi bán lấy tiền. Mỗi lần bắt được một giỏ tôm hùm đất về mẹ tớ tự hào lắm, khen tớ thật sự rất giỏi. Mùa hè ấy cả tớ và mẹ đều tăng cân, đôi khi đến quầy bán đồ ăn vặt mua kem, tớ để mẹ ăn một miếng, mẹ nói mẹ không ăn, tớ lại đút vào miệng bà, bà nhẹ nhàng cắn một miếng rồi nhăn mày nói khó ăn, sau đó để tớ ăn hết. Tớ ăn xong liếm cả que, mẹ nhìn tớ cười.

Năm cấp 2 tiền trong nhà không trả nổi học phí, mẹ tớ phải về nhà mẹ đẻ vay tiền cậu, tớ không biết quá trình ấy khó khăn nhường nào, nhưng mỗi lần như vậy mẹ đều có đủ tiền đóng học phí cho tớ. Ngày tựu trường mẹ sẽ giúp tớ đeo cặp sách thật chỉnh tề, bà nói: “Con trai, đừng lo chuyện học phí, thiếu tiền cứ nói với mẹ.”

Thành tích học tập của tớ không tệ, luôn đứng trong top 10, giấy khen xếp một chồng, trong nhà không dán đủ. Đây là gia tài lớn nhất của mẹ, mỗi khi khách tới nhà bà sẽ chỉ cho họ xem, vẻ mặt vô cùng tự hào. Mỗi lần được nghỉ về nhà, mẹ sẽ đứng sẵn ở cổng thôn chờ tớ, về nhà sẽ nấu món ngon cho tớ ăn, chưa bao giờ bắt tớ làm việc nhà, có lần tớ quét dọn nhà cửa, bà nói: “Con trai, việc nhà không cần con làm, có mẹ rồi.”

Tớ nói: “Con về cũng không có việc gì làm, chỉ san sẻ cùng mẹ thôi.”

Mẹ nói: “Không làm gì thì nghỉ ngơi đi, con theo mẹ đã chẳng được hưởng phúc gì rồi, mẹ không thể để con phải chịu khổ thêm nữa.”

Thật ra tớ đâu nề chịu khổ, tớ cảm thấy mẹ tớ quá mệt rồi, trồng rất nhiều hoa màu, lại còn phải ra ngoài làm giúp việc. Năm lớp mười một bố tớ đột nhiên quay về, thấy tớ và mẹ sống tàm tạm, ít nhất không chết đói, nên mở miệng đòi tiền mẹ. Bà nói không có tiền, để dành tiền cho tôi ăn học đại học. Bố lại vung tay đánh mẹ, nhưng dù đánh thế nào bà cũng quyết không đưa cho ông một đồng.

Sau khi về nhà tớ biết chuyện này, liền đánh bố một trận ngay trước mặt những người trong thôn, bố già rồi, tớ đánh ông ngã xuống đất, một ông lão bên cạnh nói: “Con trai đánh bố sẽ bị trời đánh.”

Tớ không mảy may quan tâm, chỉ nói với gã khốn nạn đang nằm trên đất kia: “Sau này ông còn dám động vào một đầu ngón tay của mẹ tôi, tôi sẽ lấy mạng ông, tôi nói được làm được.”

Sau đó cảnh sát tới hòa giải, cuối cùng bố mẹ tớ ly hôn. Lúc ấy tớ chỉ có một cảm xúc, tớ không có một người bố tốt, thế nhưng lại có một người mẹ tuyệt vời, tớ muốn dành cho mẹ một cuộc sống tốt. Tớ cố gắng ôn thi đại học, cuối cùng đỗ vào một trường đại học tốt, chọn một ngành nghề tốt, mỗi tuần vào thứ 7 mẹ tới sẽ đi bộ 2 tiếng đồng hồ đến bốt điện thoại chỉ để gọi năm phút gọi điện thoại cho tớ, bà luôn nói bà sống rất tốt, bảo tớ không cần bận tâm. Có một mùa đông, tuyết rơi rất dày, bước chân của mẹ đã không vững rồi, nhưng vẫn kiên trì đến bốt điện thoại gọi cho tớ, cũng vì lần ấy mà sau đó chân của mẹ bị đau, đi bắt đầu khập khiễng, thế nhưng lần ấy khi nghe điện thoại tớ lại không nghe ra được tiếng bước chân khập khiễng ấy. Mẹ vui vẻ nói trong nhà có TV rồi, sau này mỗi khi tớ về nhà có thể xem TV.

Có lẽ do tớ quá ngu ngốc, nên không nghe thấy âm thanh chứa đựng một tia đau đớn trong điện thoại.

Sau khi tốt nghiệp tớ đi làm, tới đất Quảng Châu xa nhà cả ngàn dặm, bởi vì tiền lương ở đó sẽ cao hơn. Tiền lương mỗi tháng kiếm được tớ đều đưa cho mẹ, tớ cũng không có hứng thú yêu đương. Sức khỏe của mẹ không được tốt, nhưng bà chưa từng nói cho tớ biết, tớ mua điện thoại cho bà, mỗi lần bà gọi điện đều dặn tớ phải chăm sóc tốt bản thân, mau chóng tìm một cô gái rồi thành gia lập thất.

Tớ nói: “Hiện tại con không có dự định kết hôn, con muốn mua một căn nhà trong thành phố cho mẹ.”

Mẹ tớ quát lên: “Vớ vẩn, mua nhà cho mẹ làm gì, mau yêu ai rồi kết hôn đi, mẹ muốn bế cháu.”

Tớ không hiểu vì sao mẹ lại vội vàng như vậy, mấy tháng sau mới biết, thì ra mẹ mắc bệnh nan y, nhưng bà lại không cho tớ biết. Một buổi tối nọ tớ tiếp khách uống rượu, mẹ gọi cho tớ, giọng của bà rất trầm, bà hỏi tớ đang làm gì, tớ nói: “Con đang tiếp khách.”

Mẹ nói: “Con trai, con phải mau tìm một cô gái tốt để mẹ yên tâm.”

Tớ cười nói: “Sao mẹ thay đổi nhanh vậy? Trước đây mẹ đâu có thế này.”

Mẹ nhẹ nhàng nói: “Mẹ sợ sau này không ai chăm sóc con, về sau con phải chú ý sức khỏe, phải học cách tự chăm sóc mình.”

Trong lòng tớ có dự cảm chẳng lành, tớ hỏi: “Mẹ sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Mẹ tớ ở đầu dây bên kia cười hai tiếng, để tớ yên tâm, bà nói: “Không có gì đâu, con uống ít rượu thôi, về ngủ sớm đi. Đúng rồi, từ nhỏ theo mẹ con phải chịu khổ nhiều như vậy, con có hối hận không?”

Tớ nói: “Không hối hận, con chỉ hối hận đã không mang lại cuộc sống tốt đẹp cho mẹ sớm hơn.”

Mẹ tớ cười nói: “Đừng sống quá mệt mỏi, con là vinh quang của đời mẹ.”

Tớ thật sự không ngờ, đây là cuộc nói chuyện cuối cùng giữa tớ và mẹ. Ba ngày sau, điện thoại từ nhà gọi tới, tớ nhận điện thoại xong lập tức ngã xuống đất, cảnh vật trước mắt nhòe đi. Tớ cấp tốc ngồi máy bay về nhà, lúc mẹ tớ đi gầy như que củi, tóc không còn một sợi đen. Tớ tát vào mặt mình mấy cái, hận bản thân mình thật vô tâm.

Mẹ tớ tuy không xinh đẹp, không có văn hóa, cũng chẳng có tài năng gì, chỉ ở lúc tớ tuyệt vọng nhất tiếp thêm dũng khí cho tớ, trong hoàn cảnh khốn cùng nhất cho tớ niềm tin, để tớ kiên cường ở lại thế giới này. Bà chưa từng đòi hỏi tớ phải báo đáp bà những gì, cũng chưa từng trở thành gánh nặng của tớ, trước khi tạm biệt thế giới này câu nói cuối cùng vẫn là “Con là vinh quang của mẹ”. Bây giờ tớ có tiền, có nhà có xe, có công ty và người yêu rồi. Nếu ông trời cho tớ một lựa chọn, có lấy hết tất cả mọi thứ để mẹ tớ được sống thêm một ngày thì tớ sẽ không do dự đổi lấy. Tớ nhất định sẽ ôm lấy mẹ, mỉm cười nói với bà một câu: “Mẹ, mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất thế giới này, mẹ mới là vinh quang của đời con.”

Tiếc rằng, mãi mãi không thể nữa rồi.

Trên đường lớn không một bóng người, có lẽ cậu ấy cũng tỉnh rượu rồi, lau sạch nước mắt trên mặt, loạng chà loạng choạng đứng lên.

Tôi quan tâm hỏi: “Không sao chứ, tớ đưa cậu về nhé?”

Cậu ấy cười nói: “Không sao đâu, tớ nói với cậu nhiều thế, cậu có thấy phiền không?”

Tôi lắc đầu.

Cậu ấy ngẩng đầu nhìn lên trời cao, sau đó phấn chấn nói: “Cậu xem, những ngôi sao trên trời đều là của tớ.”

Những ngôi sao đang nháy mắt, trong khoảnh khắc ấy, cậu ấy vẫn điềm nhiên như thường, vậy mà hốc mắt của tôi lại nóng bừng lên.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容