[ZHIHU] Một mình thật đáng sợ

Nhìn thấy bức ảnh này trên Weibo, thoạt đầu tôi nghĩ nó thực sự là một chú chó yêu đời còn biết tự tạo niềm vui cho mình.

Nhưng ngẫm lại, chẳng phải vẫn là cô đơn sao, một người đóng vai hai người.

Trong thực tế, có rất nhiều người giống như con chó này, chỉ khác là con chó đang hành động trên cơ thể, và chúng ta đang hành động trong nội tâm.

Một hôm đi ngang qua quán cà phê sau khi tan ca, bạn thấy một cặp đôi đang ngồi dưới ô cửa kính. Bạn tưởng tượng rằng cô gái ấy đang ngồi đối diện với bạn, tay trái cầm ly cà phê, tay phải chống cằm nghe bạn nói. Bạn kể cho cô ấy nghe câu chuyện cười vui nhộn mà mình vừa đọc trên Weibo. Cô ấy đã bật cười trong sự ngây thơ, tò mò nghiêng đầu ngỏ ý muốn xem thử, khi đó bạn liền ngửi thấy mùi dầu gội đầu của cô ấy. Mọi thứ diễn ra thật hạnh phúc vậy mà tất cả là do bạn vẽ ra mà thôi, thực tế là bạn chỉ đang đứng một mình trong đám đông hỗn loạn, nhìn họ vui đùa và cười với nhau. Bạn thấy bản thân thật đáng thương, ánh sáng chiếu qua khung cửa sổ sưởi ấm tình yêu nồng đậm, còn bên ngoài chính là nơi bạn đứng gió thổi hiu quạnh. Ngoài trời quá lạnh và quần áo bạn mặc lại hơi mỏng, bạn chợt nhớ ra mình phải về nhà rồi.

Bạn mở cửa với một tiếng rít, căn nhà cho thuê tối tăm, im lìm và chết chóc, không khí tràn ngập mùi hoang vắng. Bạn cũng chẳng buồn bật điện, theo thói quen liền lấy ra một điếu từ trong hộp thuốc lá đã teo tóp, đi xuống gầm giường nhặt chiếc bật lửa bị rơi, đeo tai nghe sau đó châm thuốc và nằm dài trên ghế sofa, gác chân lên ban công. Hướng đôi mắt vô hồn nhìn qua khung cửa sổ, ánh đèn mờ ảo, đường phố thật nhộn nhịp huyên náo, tiếng còi xe truyền vào tai nghe náo loạn âm thanh của riêng bạn, thế giới thật ồn ào.

Khi bạn nhắm mắt lại, thời gian trôi, bạn nghĩ đến một người, khuôn mặt trông thật mờ ảo như vừa qua một lớp kính nhám, nhưng bạn vẫn biết rằng đó là mối tình đầu của mình. Trước đây bạn từng nghĩ rằng một ngày nào đó cô ấy lấy chồng đó là điều đương nhiên và bạn sẽ xuống tóc thành Phật, dứt bỏ mối tình ấy, không dây dưa qua lại với thế giới này nữa quăng tất cả xuống sông dài lịch sử.

Sau này bạn đã làm được điều đó, thời gian đã giúp bạn làm được điều đó, nó thực sự đã làm như bạn mong muốn, nó đã lấy đi tất cả. Có lúc bạn cố gắng đào bới ký ức, cho dù bạn tìm thấy một chút lý do bi thảm, nhưng dù bạn có nỗ lực thế nào đi chăng nữa, cuối cùng bạn vẫn chỉ nhận ra mọi thứ đã kết thúc không thể vãn hồi.

Vào lúc này, bạn rốt cuộc hiểu được đơn giản là bản thân có muốn nói hay không, và từ trong không khí mỏng manh cô quạnh, bạn hiểu những lời bài hát cuồng loạn của Li Zongsheng đang hát lên là gì.

Nhưng ký ức không buông tha cho bạn, nó như sóng biển vậy muốn xô vào bạn một lần nữa. Bạn nhớ đến đêm hôm đó bị cảm và sốt cao, bạn một mình chạy đến bệnh viện, xếp hàng đăng ký mua thuốc, ngồi truyền dịch trong phòng bệnh lạnh lẽo. Một bà cụ ở đối diện bạn cũng đang được truyền dịch, làng xóm, họ hàng, con cháu vừa đến thăm bà, cháu trai bà ở bên cạnh chơi đang chơi “ Đấu địa chủ” ( một trò chơi đấu bài bên Trung Quốc) . Bạn nhấc điện thoại lên và muốn gọi điện về nhà, nhưng bạn chợt nghĩ rằng bố mẹ đã ngủ rồi không thể làm phiền họ, hơn nữa càng không thể khiến bố mẹ phải lo lắng cho mình cả đêm. Bạn đặt điện thoại xuống, mắt bạn nhòe đi, nước mắt trào ra, bạn không biết là mình đang khóc hay là do cảm lạnh nữa, tóm lại là nước mắt bạn rơi như những hạt cát vậy, rơi trên màn hình. Bạn tưởng rằng cô đơn đi rồi, nhưng nó vẫn luôn ở đó, ẩn náu trong mọi ngóc ngách của cuộc sống, sẵn sàng phục kích bạn bất cứ lúc nào.

Nguồn: https://www.zhihu.com/question/55825970/answer/299783329

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容