“Vào ngày đại hôn, anh ta đào hôn rồi”? ( Phần 1/10 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/476699155/answer/2150021299?

——————————-

Làm thế nào để viết một câu chuyện có mở đầu bằng “Vào ngày đại hôn, anh ta đào hôn rồi”?

[Đã hoàn] Vương gia vui tính nhanh nhạy✖️ Quận chúa thông minh lanh lợi

Một

Vào ngày đại hôn, chàng ấy đào hôn rồi.

Khi ta nghĩ rằng chàng ấy đang ở trong phòng tân hôn động phòng với tân nương của mình, chàng ấy đột nhiên nhảy qua cửa sổ và vào phòng ta, làm hất đổ ngọn nến đỏ mà ta sắp dập tắt.

“Chàng… sao chàng lại ở đây?” Ta nhìn vào chàng ấy đang mặc một bộ đồ tân hôn và đội một chiếc vương miện bằng ngọc, kinh ngạc đến nổi không thể thốt nên lời.

“Nàng không muốn gặp ta sao?” Chàng ấy từng bước tới gần, trên người nồng nặc mùi rượu, trong ánh mắt sâu sắc đó có chứa điều gì đó rất phức tạp.

Ta… sao ta lại có thể không muốn chứ?

“Chàng không thể cậy vào mình có tửu lượng tốt mà uống nhiều như vậy đâu.” Ta giả vờ bình tĩnh, xoay người đi rót cho chàng ấy một tách trà, trong lòng rối bời.

Chàng ấy đột nhiên ấn cổ tay ta: “Cho dù tửu lượng có tốt đến đâu, cũng không thể uống nổi ly rượu hợp cẩn đó.”

Tay ta run rẩy kịch liệt, khiến cho nước trà đổ ra khắp bàn, ta ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của chàng ấy, đôi mắt phản chiếu ánh nến đó như muốn nuốt chửng lấy ta vậy.

Ta cố chịu đựng nỗi đau lòng và chậm rãi nói: “Thánh thượng đã ban hôn, đêm nay chàng không thể ở đây…”

Ta còn chưa kịp nói xong thì chàng ấy đã đột ngột bế ta đặt lên chiếc giường ở sau lưng, một luồng gió thổi qua cửa sổ đang được che hờ làm tắt ngay hai đốm lửa nhỏ đang lung lay trên mặt bàn.

“Lăng Nguyên Sơ, chàng đây là đang kháng chỉ đó!”

Chàng ấy gật gật đầu, tỏ ra vẻ không lo ngại gì: “Vậy thì nàng chính là hiểu rõ sự tình mà không tố cáo.”

“Chàng—”

Chàng ấy trườn người lên, một tay chống lên trên giường, khuôn mặt tuấn tú ấy cách ta không đến nửa tấc, hơi thở ấm áp cứ thế phả vào mặt ta, tựa như đang khuấy động hàng lông mi của ta.

Ta nhắm mắt lại, đêm nay, nhất định sẽ không bình thường.

Một lúc sau, hơi thở trước mặt cũng dần dần tan biến, ta vội vàng mở mắt ra, chàng ấy đã di chuyển ra bên cạnh giường và nở một nụ cười ranh mãnh: “Nàng không trốn tránh à.”

Có một sự hỗn loạn trong tâm trí ta: “Cái gì?”

Chàng ấy cúi người xuống hôn lên trán ta rồi nhanh chóng rời đi. Khi đến bên cửa sổ, chàng ấy dừng lại và nói từng câu từng chữ:

“Vãn Vãn, đợi ta.”

Sáng sớm hôm sau, hoàng hậu truyền ta vào cung yết kiến.

Ta chịu đựng cơn buồn ngủ vì đã thức trắng cả đêm, cố gắng đi đến cổng hoàng cung. Khi vừa xuống xe, vừa hay lại gặp phải Lăng Nguyên Sơ và Chung Huyền mới tân hôn cũng đi vào cung để tạ ơn. 

Lúc này, ta chợt hiểu ra dụng ý của hoàng hậu khi gọi ta vào cung ngày hôm nay.

Trong lòng ta đột nhiên đau nhói, vốn dĩ có thể mở rộng vô hạn trong phút chốc, cũng giống như một viên đá bị ném xuống nước làm khơi dậy một ngọn sóng liên tục trong chốc lát.

Lăng Nguyên Sơ sau khi xuống xe ngựa liền đi tới phía trước, một lúc sau mới quay đầu lại nhìn Chung Huyền vẫn còn đang ở trên xe, cuối cùng chàng ấy thở dài một hơi rồi xoay người đưa tay ra cho nàng ấy.

Ta không muốn nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo nữa, liền bước nhanh về phía cổng hoàng cung. Ngay khi vừa định bước vào thì một giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng vang lên từ phía sau:

“Quận chúa Thanh Nghi.”

Ta dừng lại, cố nén nỗi thăng trầm trong lòng, quay lại nói:

“Thỉnh an Tuân vương phi, hôm qua ta bị ốm không thể đến dự yến tiệc, lễ vật ta đã lệnh người đưa đến hoàng cung rồi, mong nàng lượng thứ.”

“Quận chúa thật khách khí. Nghe danh quận chúa đã lâu, không biết hôm nay có thể nói chuyện một chút trước khi ra khỏi cung không?” Nàng ấy cười nhẹ, cử chỉ đoan trang, thần thái ung dung.

Chuyện ta và phu quân nàng ấy có tình cảm với nhau cả kinh thành ai cũng đều biết, cho nên nàng ấy đây là… đặc biệt đến đây để tuyên bố chủ quyền sao?

Ta nhìn về Lăng Nguyên Sơ, không biết từ lúc nào chàng ấy đã đi tới sau lưng Chung Huyền và đứng một mình ở đằng xa, vô cớ sinh ra một chút sự cô đơn.

“Được.” Ta gật gật đầu và thốt lên một chữ, sau đó rời đi nhanh chóng mà không quay đầu lại.

Khi bước vào đại điện, ta không thể nghe lọt những lời vàng ngọc tốt đẹp mà hoàng hậu đã nói, mà chỉ biết rằng những lời nói của bà ta chỉ có thể tóm gọn trong hai từ:

Tuyệt vọng.

Quyền lực Tuân Vương ngày càng mạnh mẽ, nếu như lấy con gái cả của Kính quốc công, quận chúa Thanh Nghi, Diệp Vi Vãn, thì nhất định sẽ đưa cả dòng họ Diệp về dưới trướng của ông ta. Ông nội ta là nguyên lão tam triều, phụ thân là công thần trong công cuộc chinh phục phương Tây thời tiên đế. Có một nền móng hùng hậu như vậy, cho nên không thể để Tuân Vương tùy ý sử dụng được.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容