Có tiểu thuyết ngôn tình nào khiến bạn khóc không? ( Phần 4/17)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Kỳ thật ta rất muốn nhắc nhở hắn một chút, có phải trước hết nên mời đại phu hay không. Nhưng mà nhìn đại thiếu gia khóc thật sự quá thảm, ta cũng không tiện mở miệng.

So với đại thiếu gia, nhị thiếu gia trấn định hơn nhiều, hắn trợn tròn mắt nhìn trần nhà, đừng nói khóc, một chút biểu tình đều không có.

Ta ở cửa phòng đứng chờ cũng thuận theo khe hở nhìn vào.

Kia vẫn là nhị thiếu gia nhà chúng ta sao.

Ta rốt cuộc minh bạch biểu tình trầm trọng của nguyên sinh khi đó rốt cuộc là có ý gì. Lúc trước ta còn cảm thấy nhị thiếu gia có thể khôi phục, hiện tại thấy nhị thiếu gia ta cảm thấy ta thật sự là quá ngốc.

Nhị thiếu gia đã tàn phế, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.

Ta nói như thế, nhị thiếu gia hiện tại chỉ còn lại một nửa.

.

Cả hai chân của hắn đều không còn, trong đó bên trái còn dài hơn so với bên phải một chút, đùi bên phải cụt hoàn toàn.

Bây giờ nhị thiếu gia có ngồi dậy được thì cũng chỉ cao tới ngực ta.

Sau đó, đại thiếu gia rốt cuộc nhớ tới việc mời đại phu cho nhị thiếu gia. Hiện tại Dương gia xuống dốc, cũng không thể mời được đại phu tốt, một lang trung giang hồ đến đây khám cho hắn, xốc chăn của nhị thiếu gia lên nhìn vài lần.

Bởi vì phải vệ sinh miệng vết thương,l cho nên thân dưới của nhị thiếu gia cũng chưa mặc quần áo. Lang trung nhìn một hồi, nói với đại thiếu gia rằng coi như nhặt được cái mạng này về, sau này phải dưỡng cho thật tốt.

Đại thiếu gia tiễn lang trung đi, về phòng nói chuyện cùng nhị thiếu gia, nhưng nhị thiếu gia căn bản không để ý tới.

Qua mấy ngày, đại thiếu gia không thể cạy miệng nhị thiếu gia, hắn phải chạy ra ngoại tỉnh chuẩn bị đi làm ăn, trước khi đi hắn còn nói với ta hầu hạ nhị thiếu gia cho thật tốt. Hai tháng sau hắn sẽ trở về.

Đại thiếu gia mang nguyên sinh đi, cho nên trong viện chỉ còn lại nhị thiếu gia và ta.

À, còn có phùng bà.

Ngươi nhìn xem cả ngày bà ấy không nói lời nào, ta cũng sắp quên mất bà ấy cũng ở đây.

Ta nghe lời phân phó của đại thiếu gia—kỳ thật hắn không phân phó ta cũng đến hầu hạ nhị thiếu gia, ai bảo ta vốn dĩ chính là nha hoàn thiết thân cơ chứ.

Mấy ngày trước là nguyên sinh hầu hạ, ngày đầu tiên ta vào trong ngửi thấy trong phòng có mùi ẩm mốc. Ta mở cửa sổ ra, thuận tiện giải thích với nhị thiếu gia nằm ở trên giường nói: “Mở ra cho thoáng gió.”

Nhị thiếu gia đương nhiên sẽ không để ý đến ta.

Sau đó ta cho nhị thiếu gia ăn cơm, hắn cũng ăn vô thức như một người giả, miệng lúc đóng lúc mở, đôi mắt không biết nhìn gì.

Cho đến buổi tối, ta mang thuốc vào phòng nói với nhị thiếu gia: “Nhị thiếu gia, nô tỳ thay thuốc cho người.” Sau đó hắn mới có chút phản ứng.

Đôi mắt của nhị thiếu gia rốt cuộc cũng giật giật, nhìn về phía ta.

Ta đi qua đó, muốn xốc chăn của nhị thiếu gia lên, không đợi ta thực hiện động tác, nhị thiếu gia liền trầm thấp nói một câu:

“Cút.”

Kỳ thật ta đã sớm liệu những lời này.

Là một kẻ hầu cận trung thành trong miệng nguyên sinh, ta đương nhiên không thể cút. Ta sụp mi nói với nhị thiếu gia: “Nhị thiếu gia, phải thay thuốc cho vết thương, khả năng sẽ hơi đau, người chịu đau một tý.

Sau đó ta xốc chăn lên, ngửi thấy mùi thối rữa của thịt ở bên trong.

Nguyên Sinh thật không biết chăm sóc người khác.

Ta lấy thuốc và cố gắng hết sức để rắc nhẹ lên vết thương của nhị thiếu gia Vào lúc thuốc rơi xuống, ta thấy chân của nhị thiếu gia run lên. Sau đó ta bị hất mạnh sang một bên.

Người ngã thuốc cũng đổ hết. Cánh tay của nhị thiếu gia khá dài

Ta ngẩng đầu, thấy tóc nhị thiếu gia tán loạn, đôi mắt giống như dã thú gắt gao mà nhìn chằm chằm ta.

“Ta bảo ngươi cút.”

Ta làm sao mà cút được – Tất nhiên là không.

Ta biết nói sao, ta đã là một cái bao cát mấy năm nay. Ta rất muốn nói với hắn bây giờ ngươi đẩy ta như vậy căn bản không đau, năm đó ngươi đá ta còn ác hơn bây giờ nhiều.

Sau đó ta bỗng nhiên nhận ra hiện tại ta không sợ nhị thiếu gia nữa, có phải bởi vì hắn không bao giờ có thể đá ta nữa hay không.

Trong khi ta đang suy nghĩ về nó thì ta đã đi lấy thuốc, và sau đó lại đến giường của nhị thiếu gia.

Ngã một lần khôn hơn một chút, lúc này ta thông minh hơn, đứng ở cuối giường bôi thuốc. Liền tính nhị thiếu gia lại tiếp một đẩy tay, chỉ cần nằm nơi này liền tuyệt đối với không tới.

Ta thật là cơ trí.

Ta đây vui sướng, nhị thiếu gia cả người run lên vì tức giận. Hắn đặt hai tay ở cạnh sườn, nhìn kia tư thế kia là muốn ngồi dậy dậy dỗ ta.

Nhưng ta hoàn toàn không sợ. Bởi vì hắn hiện tại quá yếu đuối, hơn nữa vết thương do bị chặt đứt hai đùi còn chưa khép lại, hồng hắc hồng hắc, nhìn đã đau muốn chết, nếu mà ngồi dậy, miệng vết thương bị áp vào, vậy còn không phải đau như chết rồi sao.

Cho nên ta thanh thản ổn định mà bôi thuốc.

Kể ra thì ta cũng hơi ngại khi bôi thuốc.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容