Có chuyện gì đã vĩnh viễn làm bạn thay đổi hay không?

Có chuyện gì đã vĩnh viễn làm bạn thay đổi hay không?

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://zhuanlan.zhihu.com/p/391370494?

Khi học năm lớp 5 tiểu học, tôi bị ốm nặng, ba mẹ đưa tôi đi khắp nơi chữa bệnh nhưng không lấy được số, nên họ phải xếp hàng cả đêm và nằm la liệt ở đại sảnh bệnh viện. Khó khăn lắm tôi mới vào được một bệnh viện quân y khám bệnh, nhưng bác sĩ lại lạnh lùng nói với mẹ tôi rằng không cần chẩn đoán, chỉ cần nhìn sơ qua thôi cũng biết ngay là nó đang mắc chứng bệnh tự miễn dịch, chỉ có thể duy trì thôi chứ không thể chữa khỏi được, theo chính sách của nhà nước thì hai người vẫn có thể sinh thêm một đứa con nữa. Sau đó ở ngoài hành lang bệnh viện, mẹ con tôi ôm nhau khóc, trái tim nhỏ bé của tôi tràn đầy sự sợ hãi và tuyệt vọng, tôi sợ chết đi, sợ mẹ không còn muốn tôi nữa. 

Sau đó mẹ tôi không tin điều này, bà lại đưa tôi đến một bệnh viện hạng 3 khác, nhưng cũng không lấy được số, vì thế mẹ tôi bèn dẫn tôi đến gặp ông chủ nhiệm, vừa gạt nước mắt vừa cầu xin ông ấy cứu tôi. Hôm đó ánh mặt trời từ bên ngoài rọi vào, khiến cho các đường nét to lớn của chủ nhiệm như được viền thêm một lớp vàng vậy, ông ấy an ủi tôi bảo tôi đừng sợ và đừng khóc, ông ấy sẽ khám riêng cho tôi. Sau khi khám bệnh xong ông ấy mới biết tôi còn đang đi học, nên đã bảo tôi mỗi lần đến khám thì hãy đến trước 7h30, để ông ấy khám cho mình tôi trước. Làm như vậy là để tôi luôn là người đầu tiên được khám, mỗi lần khám xong và đi về cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc đi học, hơn nữa để cổ vũ tôi, ông ấy bảo sau này mỗi lần tôi đến khám đều sẽ cho tôi một số món quà nhỏ (như móc chìa khóa nhỏ, đồ chơi nhỏ, quyển vở nhỏ… mà ông ấy mang về từ những lần đia thỉnh giảng ở nước ngoài) để tôi có thể chăm chỉ học tập hơn. Và tất nhiên, căn bệnh của tôi cũng đã được chẩn đoán ngay sau đó, nó không phải là một căn bệnh tự miễn dịch đáng sợ nào cả.

Kể từ đó, ước mơ trở thành một bác sĩ giỏi đã bén rễ trong trái tim tôi, sau đó tôi thực sự đã trở thành một bác sĩ. Đồng thời cũng thi vào ngôi trường mà chủ nhiệm năm đó đã tốt nghiệp. Khi tôi nói với ông ấy, ông ấy đã vui mừng như một đứa trẻ, tôi nói rằng chính ông ấy đã gieo mầm tình yêu vào trong trái tim tôi. Vào năm tôi thực tập tốt nghiệp, vừa hay tôi lại được thực tập ngay chính bệnh viện mà chủ nhiệm đang làm, tôi vui mừng đi tìm ông nội (Lúc đó chủ nhiệm đã ngoài 60 tuổi, sau khi về hưu đã được mời quay trở lại làm việc, hơn nữa mối quan hệ giữa chúng tôi ngày càng tốt đẹp nên tôi đã gọi ông ấy là ông nội). Tuy nhiên, tôi lại không thấy ông ấy có tên trong danh sách tên bác sĩ đến khám bệnh tại nhà, tôi liền đến quầy trực để hỏi thì mới biết ông ấy đã qua đời cách đây vài ngày do một cơn đau tim đột ngột. Giờ đây khi nghĩ lại, không biết những ngày tháng đó tôi đã phải trải qua như thế nào, cả tâm hồn tôi đều trống rỗng, người mà tôi luôn xem là tấm gương và là người tôi ngưỡng mộ nhất lại bỏ rơi tôi như thế này. Một khoảng thời gian dài sau đó, tôi vẫn không tin đó là sự thật, tôi luôn cho rằng ông ấy vẫn chưa chết, mỗi lần nhắm mắt lại đều là hình ảnh vàng óng ánh do ánh mặt trời chiếu vào của ông ấy khi gặp mặt lần đầu. 

Vận mệnh thật là giàu dư vị, mười mấy năm sau, tôi từ một bệnh nhân năm đó, bây giờ đã trở thành một bác sĩ và quay trở lại bệnh viện này làm việc. Hai bác sĩ quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, một người đã dạy tôi tuyệt đối không được trở thành người thứ hai như ông ta. Một người đã dạy tôi làm bác sĩ thì phải có tấm lòng của cha mẹ, sức khỏe rất quan trọng và gắn liền với sinh mệnh.

Bây giờ mỗi khi bước vào bệnh viện này làm việc, tôi vẫn có một tâm trạng khác, những thăng trầm trong cuộc sống, những chuyện quá khứ cứ như một giấc mơ. 

Hai ngày trước ở trước cửa phòng khám, đột nhiên có một người phụ nữ trung niên dẫn theo một bé gái đi vào, bé gái đó rụt rè đi theo sau bà ta, mẹ cô bé ấy lau nước mắt nói: “Cô làm ơn mau cứu đứa con của gia đình tôi đi, các bệnh viện khác đã phán cho nó án tử hình rồi… nói rằng không thể chữa khỏi được nữa… chúng tôi không lấy được số…” Ngay khoảnh khắc đó, cảnh tượng quen thuộc, những câu thoại quen thuộc, và tất cả những ký ức bụi bặm lại hiện về trong tâm trí tôi. Tôi cười nói: “Không sao đâu, đừng lo lắng, đừng khóc nữa, tôi sẽ khám riêng cho con bà.” Sau khi khám xong, tôi để lại số điện thoại di động của tôi cho bà ta để bà ta có thể tìm đến tôi sớm nhất nếu có vấn đề gì xảy ra. Đồng thời tôi cũng nói với bà ta, đứa trẻ vẫn còn phải đi học, sau này mỗi khi bệnh viện mở cửa lúc 7h30, khi đến rồi thì hãy vào khám trước, như vậy sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học của đứa trẻ… 

Tôi nghĩ đã đến lúc mình phải trả ơn rồi, tôi nhất định sẽ là một bác sĩ tốt và sẽ lan tỏa cái tình thương của người bác sĩ đó đi khắp nơi, đó là một trách nhiệm nặng nề trên vai tôi. 

Cầu mong linh hồn của ông nội trên thiên đường cũng có thể nhận được sự an ủi.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容