Có câu chuyện nào mà tình tiết bị bẻ lái không?

Lúc tôi mới vào lớp một, nghỉ hè thỉnh thoảng trông cửa tiệm cho nhà. Một cô trông còn trẻ tôi không quen vào mua hàng, thấy tôi chỉ là đứa nhóc mà trông tiệm thì ló đầu hỏi: “Người nhà cháu đâu?”

“Mẹ cháu không ở nhà, cô muốn mua gì thì bảo cháu cũng được mà.” Tôi hơi phản cảm với cái giọng khinh khỉnh của cô, nhíu mày lại, dùng chất giọng nghe có vẻ đầy kinh nghiệm trả lời.

Cô chăm chú nhìn tôi vài giây, phụt cười thành tiếng, giơ tay ra xoa đầu tôi: “Không nói rõ ra với đứa nhóc như cháu được, thôi, lần sau lại tới để ủng hộ cháu buôn bán nha, ông chủ nhỏ.” Nói xong thì xoay người toan đi.

Tôi cảm thấy mình bị sỉ nhục, nghĩ chuyện mình trông tiệm cũng chẳng phải ngày một ngày hai, loại người gì mà tôi chưa gặp qua bao giờ chứ. Thứ đồ mà ngại nói với tôi còn có thể là gì chớ?

“Cô chờ chút.” Tôi gọi cô ấy lại, xoay người lấy từ hộp giấy ra một gói băng vệ sinh, còn cho vào túi ni lông đen nữa.

“Có phải cái này không ạ? Hầy, dùng cái này gói lại thì người khác không nhìn thấy đâu.”

Cô đó sợ hãi run rẩy: “Một đứa nhóc như cháu sao biết hết thế?” Sau đó đỏ mặt đi về phía cửa.

Tôi đuổi theo ra cửa: “Vậy cô còn cần cái này không thế.”

Tôi lắc lắc túi băng vệ sinh xông về phía cô, cô càng nóng: “Không cần không cần, cháu chạy theo cô làm gì.”

Người qua đường ai nấy đều toét miệng cười: “Trẻ con bây giờ kinh thật, hahahaha.”

Tôi nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, tức giận lẩm bẩm: “Phí cả cái túi ni lông của mình.”

Hai hôm sau, tôi và đám bạn đắp cát xong về nhà. Về tới tiệm thấy cái cô lạ hoắc hôm qua đang nói chuyện với mẹ tôi, còn dẫn theo một cô gái rất xinh đẹp. Tôi hơi chột dạ, chẳng lẽ hai hôm trước nình mình làm xấu mặt cô nên hôm nay cô tới trả thù mình. Kì lạ là cô hình như không phát hiện ra, nói chuyện rất nhiệt tình với mẹ. Tôi kê ghế ngồi bên cạnh nghe họ tám chuyện, mới biết các cô tới Vũ Hán thăm người thân, mấy ngày tới sẽ ở nhà dân sau nhà chúng tôi. Đột nhiên ánh mắt cô quay sang tôi, giống như phát hiện ra điều gì: “Ui chà, đây là con trai của cô à, trông xinh thật đó.”

Mẹ tôi mặt mày nở hoa, nhưng vẫn giả bộ khiêm tốn, gọi tôi qua vuốt vuốt gáy tôi: “Xinh chỗ nào đâu, nó hư lắm, ha ha ha, xinh thế vì giống tôi đó chứ.”

Cô kia cũng mỉm cười: “Hư đâu chứ, trông rất ngoan mà.”

Nói xong lôi cô gái nhỏ bên cạnh ra: “Nha Nha, gọi anh đi.”

Tôi cẩn thận quan sát cô bé đó một chút, tóc buộc hai bên, váy hoa nhí, tất trắng, giày đỏ. Thật sự khác hoàn toàn so với mấy đứa chảy nước mũi đi dép tổ ong chỗ chúng tôi. Cô bé nũng nịu gọi một tiếng anh rồi trốn sau lưng cô không muốn nói chuyện. Tôi muốn xoa đầu cô bé, nhưng vừa mới đắp cát về, tay dơ quá. Tôi quay người chạy đi.

“Úi trời, con trai tui nó xấu hổ kìa.”

Tôi chạy ra sau rửa tay, lau sạch sẽ. Chạy về dắt tay của cô bé kia vào trong quầy hàng: “Muốn ăn gì không, anh lấy cho em.”

Trong tiệm tràn ngập tiếng cười của phụ huynh.

“Vậy sao được, ông chủ nhỏ.”

Sau đó vài ngày, cô thường xuyên qua nhà tôi chơi. Người lớn họ tám chuyện, tôi trộm một vốc đồ ăn vặt trong túi, kéo Nha Nha ra ngoài ăn.

“Em đoán kẹo hôm nay vị gì đi, đoán đúng thì cho em ăn.”

“Vị chuối.”

“Được rồi, em lại đoán đúng rồi, cho em đó.”

“Sao em lại đoán đúng thế nhỉ.”

“Vì em giỏi đó.”

Tôi không nói với em, rằng tôi mang hết các vị của kẹo ra mà, em nào có cơ hội đoán sai.

Mấy ngày sau, tôi đang xếp gạch thành tường với cô bé thì mẹ cô bé bước ra từ tiệm nhà tôi đi tới, từ xa đã gọi to: “Nha Nha, về thôi, về ăn cơm.”

Nha nha lưu luyến không nỡ rời, tường thành mới xếp được một nửa. Tôi nói không sao hết, lần sau chúng ta lại xếp tiếp.

Mẹ bé cười híp mắt hỏi tôi: “Thích Nha Nha hả?”

Tôi nhìn chọc chòng mũi chân mình, lí nhí nói, thích.

“Nhưng ngày kia nhà cô phải đi rồi, phải làm sao đây?”

Tôi nhìn Nha Nha, lại nhìn cô, đột nhiên hơi muốn khóc, mãi mà không nói được nên lời.

Cô ngồi xổm xuống, nói với tôi: “Cô tiết lộ cho cháu một bí mật nha…”

Tôi nghe xong rùng mình một cái, nước mắt chảy ngược vào trong.

Đẩy hết tường thành xuống chạy vào trong nhà. Người chưa bao giờ ngủ trưa như tôi nay lại nằm đến tận lúc ăn cơm tối.

Tôi uể oải nói rõ ràng sự thật với mẹ vào gọi tôi dậy ăn cơm. Mẹ tôi gật đầu: “Đúng đó, đúng đó, con không biết sao?”

Bây giờ tôi mới khóc thành tiếng.”

“Ăn bao nhiêu đồ ăn vặt của con rồi, sao mẹ không nói cho con biết sớm!”

Tôi chỉ muốn nói với cô kia, cho con trai ăn mặc giống con gái để làm gì vậy!!! Có phải là có bệnh rồi không!!!! Còn đặt biệt danh của nó là Nha Nha nữa chứ!!!!! Đó là cách gọi tên một cậu bé hả!!!! Nhiều năm sau nhớ lại, tôi mới ý thức được mình có thể là đã bị cô đó trả thù.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容