CẦU NGÀY BÌNH AN ( p3)

Một ngày nọ, hoàng hậu gọi ta và tiểu muội đến dùng bữa tối cùng bà.
Trong bữa cơm, tỉ muội ta hòa hợp vui vẻ, cười nói rôm rả cả gian phòng. Không khí này làm mọi người đều thích thú, hoàng hậu cũng mở nụ cười rạng rỡ hiếm hoi.

Bất kể Trường Lạc ở đâu, muội ấy cũng luôn có thể trở thành tâm điểm. Muội ấy đáng yêu, hoạt bát như vậy, chẳng giống ta luôn trầm mặc, không thích tán gẫu cùng mọi người.

Sau bữa ăn, hoàng hậu nuông chiều mà bảo muội muội: “ Con nhìn con xem, con chả giống con gái chút nào, sau này làm sao có ai dám lấy con làm thê. Con phải học tỉ tỉ, hiểu chuyện, điều đạm nhưng luôn giữ mình lương thiện.”

Muội muội cũng cười đáp lại: “ Mẫu hậu, cái này là do người một phần nha. Người luôn chỉ thích tỉ tỉ thôi. Tỉ tỉ với con sau này sẽ cùng kết hôn ở gần nhau, vẫn luôn là mối quan hệ sâu sắc như bây giờ.”

Nhưng có vẻ, điều Trường Lạc nói sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực.

Năm ta 17 tuổi, phụ thân dẫn ta đi săn bắn vào mùa thu, hoàng hậu và muội muội cũng đi cùng. Tất cả những chuyện này đều do hoàng hậu sắp xếp, mặc dù mang danh nghĩa đi săn, nhưng thực ra chính là muốn tìm cho ta một đấng lang quân phù hợp.

Ta còn trẻ và dĩ nhiên chả hiểu gì về tình yêu. Ta chỉ đọc nó trong sách, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là chuyện của người khác.
Ta hy vọng rằng những sự kiện lớn của đời ta, sẽ do chính ta làm chủ. Nhưng thực tế, những điều trên đời này chả làm ai cảm thấy toại nguyện.

Ta khoác lên mình y phục cưỡi ngựa màu đỏ, dải lụa xanh quấn trên đỉnh đầu. Làn da vốn trắng và khuôn mặt ta phần nào càng trở nên nổi bật.
Ngồi trên yên ngựa vù vù lướt trong gió, ta thu hút không ít ánh mắt của mọi người trong cung.

Trường Lạc mặc y phục màu tím rực rỡ, với chiếc má phúng phính và bím tóc buông thõng hai bên. Thanh kiếm vắt sau lưng và giữa hàng lông mày khiến em ấy cũng phần nào toát lên vẻ nữ anh hùng.

Muội ấy chạy đến nắm lấy ta ta, nói “ Tỉ tỉ không thích màu đỏ, nhưng cái này quả thực quá đẹp đi. Sẽ có bao nhiêu nam nhân mê đắm tỉ cho xem.”
Ta đánh nhẹ trán muội ấy, hù dọa “ Em đã không chịu học hành, còn hư đốn như thế, ta cho người tiễn em về cung xem em còn nói được nữa hay không”

Em ấy nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng dụi đầu vào vai, dịu dàng nói “ Tỉ tỉ tốt, ta sai rồi. Tỉ đừng tức giận mà, chúng ta sẽ cùng nhau đi bắt thỏ”

Trường Lạc và ta đã lang thang trong rừng này rất lâu, nhưng chẳng thấy gì cả.
Em ấy chán nản nói “ Tỉ tỉ, ở đây đông người quá, thỏ con sợ chạy hết rồi. Tỉ có thể bảo họ đừng đi theo không, sẽ không có gì xảy ra đâu mà.”

Ta nói “ Được rồi, đừng nản lòng, rồi chúng ta sẽ tìm được thỏ mà.”
Ngay khi nói xong câu đó, Trường Lạc bỗng hét lên “ Có con nai kìa tỉ tỉ. Mọi người đừng đi theo sẽ làm ồn, muội sẽ đi bắt nó.”

Một mình em ấy cưỡi ngựa vào rừng làm ta rất lo lắng, vì thế tôi cũng lao theo.
Bọn ta đuổi theo con nai vào sâu trong rừng, khắp nơi màn đêm bắt đầu bao phủ. Vừa yên tĩnh nhưng cũng rất ngột ngạt. Ta bắt đầu thấy bất an, nhưng Trường Lạc lại vẫn cứ lao theo con mồi.
Bọn ta lang thang trong rừng thêm một lúc nữa, muội muội cũng bắt đầu hoảng sợ mà khóc lớn: “ Tỉ tỉ, chúng ta phải làm sao bây giờ, liệu chúng ta có mắc kẹt lại đây không?”

Ta chỉ còn cách an ủi em ấy “ Không sao, đừng quá lo, chúng ta hãy đảo lại đường cũ xem, có lẽ một lúc nữa sẽ ra được.”

Đột nhiên, một vài nam nhân cao lớn mặc đồ đen từ trong rừng lao ra, trên tay ai cũng lăm lăm kiếm, áp sát chúng tôi từng bước. Tôi dắt muội muội thúc ngựa, chạy về hướng ngược lại với chúng.

Bỗng một vài mũi tên được bắn ra, cắm vào ngựa của Trường Lạc. Em ấy ngã ngựa

Ta hoảng sợ tột độ, vội xuống ngựa dìu em ấy chạy vào bụi cây ẩn nấp. Cả hai chúng tôi khuất sau lùm cây và gò đất nhỏ, cố gắng ép người xuống và tránh phát ra tiếng động.

Bọn người áo đen càng ngày càng tiến lại gần, tim ta đập liên hồi và dường như ta không thở được.
Ta bịt chặt miệng tiểu muội, sợ em ấy phát ra tiếng động. Rồi bỗng nhiên, ta nghe một người trong đám áo đen ra lệnh

“ Hãy giết ả áo tím, giữ cho công chúa áo đỏ bình an vô sự. Chúng ta chỉ cần báo thù cho tướng quân. Nhớ rằng bởi vì không giết được tên cẩu hoàng đế kia, thì chúng ta phải giết được con gái của hắn”

Đầu óc ta trở nên hỗn loạn, người định giết Trường Lạc và phụ hoàng là ai? Tại sao họ lại để ta đi.
Ta cố gắng giữ bình tĩnh, điều ta muốn bây giờ chỉ có bảo vệ em ấy bình an vô sự.

Bởi vì rất run, ta không thể cầm chắc cung trong tay, chỉ có thể giữ mình hết mức để không làm rơi xuống đất.
Khi đám người kia dần đi xa hơn, ta cởi y phục đổi với Trường Lạc, khoác lên mình bộ màu tím của em ấy.

Ta giấu muội muội trong bụi cây, bảo cô ấy ở yên, còn ta sẽ chuyển đi hướng khác để tránh họ chú ý.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容