Bất ngờ biết được bí mật được giấu kín từ lâu là trải nghiệm như thế nào? ( Phần 8/10)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Tối hôm đó, khi tôi mua đồ trở về, đã hơn mười một giờ. Tôi vừa bước vào biệt thự thì nghe thấy phòng ngủ của Đổng Nguyệt trên lầu hai có tiếng nói chuyện.

Tôi đi tới cửa phòng thì nghe thấy bên trong nói: “ Đồ cầm thú, mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ gọi người.” Đây là giọng của Đổng Nguyệt đang hét lên với giọng nức nở.

Một giọng khác cất lên: “ Cô giả bộ trong sáng làm gì, không phải là chưa chơi qua. Lần trước trên giường cô lẳng lơ như thế nào, sao đêm nay lại tức giận như vậy!” Đây là giọng của Khâu Tây Trì.

Đổng Nguyệt khóc nói: “ Anh mau buông tôi ra. Tôi đã có bạn trai rồi. Anh ấy là A Kiệt. Tôi chỉ yêu một mình anh ấy. Nếu anh ấy biết anh bắt nạt tôi, anh ấy nhất định sẽ không buông tha cho anh.”

Khâu Tây Trì nói: “Cô đang nói đó là Thang Tiểu Kiệt. Hai người cùng nhau diễn kịch đóng giả Lâm Tử Bân. Tôi vẫn chưa vạch trần các người với công ty. Anh ta là một con ma nghèo. Cô với anh ta ở bên nhau làm sao có thể hạnh phúc! Tin hay không, một câu nói của tôi, sẽ khiến anh ta biến mất khỏi thành phố này.”

Khâu Tây Trì  nói tôi là “ma nghèo” khiến tôi rất tức giận. Tôi sống ở nông thôn từ nhỏ, gia cảnh nghèo khó đã khiến tôi trở nên nhạy cảm, tự ti. Khi còn nhỏ, vì nghèo mà các bạn cùng lớp bắt nạn tôi. Từ “ Ma nghèo”  đâm sâu vào tôi như một cái gai.

Tôi mở cửa và thấy Khâu Tây Trì đang đè Dong Nguyệt xuống giường, kéo quần áo của cô ấy, váy của Đổng Nguyệt cũng bị rách một mảng lớn, cô ấy đang khóc lóc giãy giụa tuyệt vọng trên giường …

Lúc này, tôi cảm thấy máu trào lên trong não, tôi cầm một cây gậy cao su đập vào tường và dùng một cây gậy đập vào cổ Khâu Tây Trì, Khâu Tây Trì rên rĩ rồi ngã xuống đất.

Đổng Nguyệt hét lên và nói: “Tử Bân, sao anh lại ở đây?”

Kể từ khi tôi vào nhà Đổng Nguyệt, cô ấy đã gọi tôi là “Tử Bân”.

Tôi nói, “Em không sao chứ?”

Đổng Nguyệt vén váy lên, lắc đầu nói: “Không sao.”

Cô đứng dậy dùng tay đặt lên mũi Khâu Tây Trì, đột nhiên kêu lên: “Không, anh ta chết rồi!”

“Cái gì? Anh ta chết rồi?” Tôi cảm thấy đầu “nổ” một tiếng, chân mềm nhũn ngã xuống giường.

Đánh chết người phải trả giá bằng mạng sống của mình, tôi nghĩ vậy là xong rồi.

Đổng Nguyệt nói, “Anh đi xuống dưới nhà, khóa cổng và cửa sân lại để ngăn người khác vào.”

Đầu tôi trống rỗng, tôi không có ý kiến ​​gì, đành phải nghe theo sự sắp xếp của Đổng Nguyệt. Tôi lao xuống cầu thang và khóa cửa lớn và sân sau.

Một lúc sau tôi lên lầu, tôi thấy mặt Khâu Tây Trì không còn chút máu, tôi dùng tay kiểm tra mũi của anh ta, thì không còn hơi thở nữa.

Tôi run rẩy cả người, giết người đền mạng, tôi nghĩ mình chết chắc rồi …

Cập nhật tiếp theo:

Đổng Nguyệt nói: “Anh đừng sợ. Bây giờ anh là bạn trai của em. Chúng ta cùng nhau nghĩ cách. Chúng ta phải giấu xác trước đã.”

Sau khi thảo luận, chúng tôi nhét thi thể của Khâu Tây Trì vào một tủ đông lớn, rồi khóa tủ đông lại trong một cái kho. Đổng Nguyệt nói rằng không được gọi cảnh sát, đợi nghĩ ra cách rồi quyết định phải làm gì với xác chết. Tôi chợt thấy rằng cái kho này rất quen thuộc, nhìn kỹ lại chính là căn phòng có một chú chó sói mà tôi đã thấy lần trước.

Bây giờ con chó sói trong căn phòng này đã biến mất, hóa ra trong căn phòng này đã có một tủ đông lớn, cộng thêm cái này thì có hai tủ đông. Tôi chỉ vào ngăn đá kia và hỏi Đổng Nguyệt, “Có gì trong tủ đông này?”

Đổng Nguyệt sửng sốt, nói: “Trong đó có một ít thịt tươi đông lạnh.”

Tôi đã rất hoảng sợ khi giết Khâu Tây Trì, nhưng Đổng Nguyệt vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra. . Cô ấy nói: “Khâu Tây Trì thường xuyên ở nước ngoài làm việc. Trong nước thì anh ta cũng không có bạn bè nào. Hơn nữa bạn gái của Khâu Tây Trì tháng trước đã trở về nước ngoài, trong một năm nay có lẽ sẽ không quay lại. Yên tâm đi, chỉ cần chúng ta giữ bí mật, sẽ không ai biết rằng anh ta đã chết. “

Mặc dù Đổng Nguyệt đã nói như vậy nhưng tôi vẫn rất sợ hãi, khi ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách cả người run lên.

Đổng Nguyệt thấy tôi lo lắng nên nói với tôi: “Đừng quá lo lắng, nếu không, em đưa thẻ phòng khách sạn cho anh, trong khách sạn có quán bar, phòng tập thể dục, suối nước nóng còn có phòng trò chơi trong khách sạn., em biết anh thích chơi game nhất. Anh có thể đến đó thư giãn một đêm. Thứ nhất, có thể giúp anh giảm áp lực. Thứ hai, nếu có ai đến,nhìn vẻ mặt lo lắng sẽ biết anh có vấn đề đó.Anh thư giãn một chút và ngày mai trở về. “

Tôi nghĩ những gì Đổng Nguyệt nói có một số rất có đạo lý, bởi vì tôi rất sợ hãi, tôi cần phải thư giãn.

Vì vậy, tôi ra khỏi biệt thự và bắt một chiếc taxi tới khách sạn, vừa đến cổng khách sạn, tôi chợt nhớ lúc ra ngoài, tôi quá lo lắng nên không lấy được điện thoại. Tôi gọi xe để quay lại lấy điện thoại. Bởi vì tôi sợ không có điện thoại, Đổng Nguyệt sẽ không thể liên lạc với tôi được trong trường hợp có chuyện gì xảy ra.

Lúc này đã hơn một giờ sáng, khi tôi chuẩn bị vào cửa biệt thự, đột nhiên nhìn thấy Đổng Nguyệt và hai người đàn ông mặc áo khoác trắng từ biệt thự bước ra, hai người đàn ông mặc áo khoác trắng đó hình như là bác sĩ., Họ đeo mặt nạ nên tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của họ.

Một trong những người đàn ông cao lớn dùng hai tay đẩy chiếc hộp kim loại màu trắng bạc trông giống như một chiếc két sắt, xung quanh chiếc hộp vẫn còn khí trắng. Tôi tưởng ai đó đang điều tra mình nên nhanh chóng nấp sau một đám cây xanh.

Tôi chỉ nghe thấy người đàn ông cao lớn nói với Đổng Nguyệt: “Cô Đồng, cuối cùng tôi cũng tìm được thứ cô muốn. Bạn trai của cô lần này đã được cứu rồi.”

Đồng Nguyệt nói: “Chỉ cần các anh cứu được anh ấy, tôi sẽ không bạc đãi các anh. Nhớ kỹ, nhất định phải giữ bí mật.”

Người đàn ông cao lớn nói: “Cô Đồng, đừng lo lắng. Sở dĩ nhiều năm qua có rất nhiều người chọn chúng tôi là vì chúng tôi có thể giữ bí mật cho khách hàng, nếu không chúng tôi đã không kinh doanh lĩnh vực này nhiều năm như vậy.” Hơn nữa, cô Đồng, cô đã trả giá cao như vậy,chúng tôi sẽ không gặp khó khăn về tiền bạc. “

Đổng Nguyệt nói: “Nếu các anh thành công, tôi sẽ thưởng cho các anh một triệu nữa.”

Người đàn ông cao lớn nói: “Hiện tại có được thứ này, chúng tôi rất tin sẽ cứu được anh ấy. Chờ tin tốt của chúng tôi.”

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容