Bạn có nỗi ám ảnh thời thơ ấu không?

Bạn có nỗi ám ảnh thời thơ ấu không?

 Từ nhỏ bố mẹ đã bất hòa, thường hay đánh nhau.

 Năm tôi học lớp 4, có hôm về nhà, mẹ làm cho tôi một bàn ăn ngon, còn mua cho tôi cả một thùng mỳ gói gấu mèo mà tôi thích ăn nhất, lúc đó tôi mừng rỡ nhảy cẫng lên. Sau đó mẹ nói với tôi, quần áo bốn mùa đều đặt ở chỗ nào, nói tôi nhớ thay quần áo cẩn thận, còn bảo tôi gạo và mỳ trong nhà để ở đâu, đói rồi thì nhớ ăn cơm. Rồi mẹ đi vào phòng.

 Vì vẫn còn nhỏ, bố mẹ lại thường đánh nhau, tôi cũng quen rồi nên không để ý lắm. Sắp tới tám giờ tối bố vẫn chưa về, tôi muốn nói với mẹ một tiếng, tôi muốn đi ngủ. Khi tôi tiến vào, thấy mẹ nằm trên giường s.ùi b.ọt mép run rẩy, lọ thuốc vứt bên cạnh, tôi đờ đẫn tại chỗ.

 Sau khi phản ứng lại, tôi biết là tôi còn nhỏ, nhưng hay xem tivi nên tôi cũng biết mẹ uống thuốc rồi. Tôi khóc lóc chạy tới nhà hàng xóm, vừa vào cửa liền quỳ xuống, khóc lóc cầu xin họ cứu mẹ tôi. Trong thôn tôi, nhà ai còn sáng đèn tôi liền xông vào xin họ cứu mẹ tôi. Tôi còn nhớ tối hôm đó, những người có xe trong thôn đều lấy ra, cả một hàng xe dài đưa mẹ tôi vào viện, bà ôm chặt tôi trong lòng, tôi khóc đến nỗi đầu óc mơ màng.

 Không biết bố nhận được tin từ đâu, khi bố chạy tới, ông nội điên cuồng tát bố ngay trước mặt tôi, tát đến nỗi rụng cả răng. Chính vì trận đánh này mà tới giờ tai trái của bố tôi không thể nghe rõ nữa.

Sau khi mẹ được cứu, nghe nói phải rửa ruột rất khó chịu. Từ đó về sau, tôi không bao giờ cãi mẹ nữa. Tôi học được cách nấu cơm, giặt rũ. Những đứa trẻ khác đều vui chơi, còn tôi thì chỉ ở trong nhà, tôi cảm thấy chỉ cần mẹ còn đó, tất cả những thứ khác đều không quan trọng nữa. Từ một đứa trẻ hướng ngoại tôi trở nên hướng nội.

Khi bố lại cãi nhau với mẹ, tôi dám gào lên với bố, cãi ông ấy, có một lần bố mẹ cãi nhau, tôi trực tiếp cầm gậy xông lên, từ đó chỉ cần có tôi ở đó, bố không dám nói chuyện với mẹ nữa, nói là sợ tôi đánh ông ấy.

 Từ đó tới giờ, tôi không còn ăn mỳ gói nữa, vừa nhìn thấy mỳ gói trong lòng tôi lại phát run. Hiện giờ tôi cũng kết hôn lập gia đình rồi, tôi đối xử tốt với vợ con hơn bố tôi gấp bội lần, tôi biết có một gia đình ấm áp là điều không dễ dàng gì, tôi không muốn con tôi sau này cũng phải sống trong gia đình không có hơi ấm, tôi không bao giờ muốn điều đó lại một lần nữa xảy ra.

 Tôi viết ra những điều này, hy vọng mọi người đừng bạo lực gia đình, tuyệt đối đừng bạo lực gia đình. Vào khoảng thời gian đau khổ nhất tôi từng cắt tay tự sát, nhịn được tới bây giờ quả thật không dễ dàng gì, đây là nỗi đau sẽ đeo bám tôi suốt đời, nỗi đau mãi mãi chẳng thể nào nguôi ngoai.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容