[zhihu] Gặp lại bạn trai cũ là cảm giác thế nào?
Dịch bởi: Phi Hành Gia – 宇航员 | Vui lòng không repost khi chưa nhận được sự cho phép của mình!
_______________________
Tôi: Sư phụ, con có một vấn đề muốn hỏi ngài.
Anh: Được, nói đi!
Tôi: Sư phụ đã có người trong lòng chưa?
Anh ấy đột nhiên đứng im, lúc lâu sau, tôi thấy trên màn hình hiện lên một chữ, có.
C…ó hả?
Lục Dương đã có người mình thích rồi ư?
Tôi “hùng hùng hổ hổ” vẫy xe đến nhà Tôn Bắc Thần.
Anh ta còn đang ngái ngủ, bày ra bộ mặt chán ghét:” Cô có bệnh hả An Thời, có biết bây giờ là mấy giờ không hả?”
Tôi nắm lấy vai anh ta hỏi:” Lục Dương… có người trong lòng rồi?”
Anh ta hoang mang nhìn tôi:” Không thể nào, cậu ấy mà có tuyệt đối sẽ nói với tôi, tôi là bạn tốt nhất của cậu ấy cơ mà!”
Thế này là ý gì hả?
Tôi có chút thất thần về nhà, nhìn vào màn hình máy tính thấy Lục Dương đã offline, trong lòng có chút chua xót. Mở hộp thoại, tôi gõ rất nhiều chữ, cuối cùng vẫn xoá hết tất cả.
Cảm xúc này, không thể nào lí giải nổi. Đêm hôm đó, tôi mất ngủ.
Ngày hôm sau, tôi mang cặp mắt gấu trúc đi làm. Giờ nghỉ trưa, chị Hồng đến hỏi tôi có muốn cùng đi ăn cơm không.
Tôi không chút sức lực đáp:” Em không đi đâu, em không đói.”
Sau đó nằm bò ra bàn ngủ một giấc, buồn ngủ chết đi được.
Vừa chợp mắt được một lúc thì có người đến gõ nhẹ vào bàn làm việc của tôi, tôi hé mắt ra nhìn, chỉ nhìn thấy một đôi giày da sáng bóng.
Ông chủ?
Tôi ngẩng đầu lên, kết quả là đập trúng cằm của người đó. Nửa ngày sau tỉnh táo lại mới nhìn rõ, Lục Dương?
Hôm nay anh mặc một bộ âu phục được cắt rất vừa vặn, trông cực kì đẹp trai. Anh nhíu mày hỏi tôi:” Mọi người đều đi ăn cơm rồi, sao em lại không đi?”
Bao nhiêu ngày cùng anh thâu đêm chơi game, ngủ cũng không được, hôm qua lại còn mất ngủ nữa chứ, tâm trạng thật không tốt. Tôi gượng ép trả lời lại:” Em không đói”
“Thế nhưng sở trường của anh là mời em đi ăn cơm, có thể giữ chút mặt mũi cho anh được không?” Giọng anh nghe có chút ủy khuất, tim tôi mềm nhũn ra hết cả, bèn quơ tay lấy túi.
“Có thể đi ạ, nhưng mà đồ em muốn ăn có chút đắt.”
Thật ra nói đắt cũng không đắt, chỉ là tôi giận dỗi anh ấy mà thôi. nhưng mà ngay cả bản thân tôi cũng không biết tôi giận dỗi cái gì.
Tôi cầm con dao trong tay, làm cho miếng bò bít tết trong đĩa nát nhừ, không nói không rằng. Lục Dương bình tĩnh lấy miếng thịt bò trong đĩa tôi, đổi thành miếng thịt bò mà anh đã cắt sẵn, mỉm cười hỏi tôi:
“An Thời, anh đắc tội gì với em à?”
“Không có”
“Vậy sao nhìn em như đang giận anh thế?”
Tôi rầu rĩ một hồi, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi:” Lục Dương, anh đã có người mình thích chưa?”
Anh ấy im lặng một hồi, cuối cùng cười bảo:” Có.”
Thật là…có rồi?
“Anh từ từ ăn nhé, em ăn no rồi.”
Nói xong, không thèm quan tâm anh, tôi đứng dậy đi thẳng ra khỏi nhà hàng.
Nhìn thấy con Audi A7 của anh đỗ bên rìa đường, tôi kìm không được, vừa đá một cái vào lốp xe vừa chửi thề:” Mẹ kiếp!”
Từ bỏ là phong cách của chị đây sao? Rất rõ ràng, không phải.
______________________
(còn tiếp)
暂无评论内容