[ZHIHU] GẶP LẠI BẠN TRAI CŨ LÀ CẢM GIÁC THẾ NÀO? (PHẦN 1)

[zhihu] Gặp lại bạn trai cũ là cảm giác thế nào?

Dịch bởi: Phi Hành Gia – 宇航员 | Vui lòng không repost khi chưa nhận được sự cho phép của mình!

_______________________

Tôi chia tay bạn trai đã được một tuần. Một tuần trước, anh ta đột nhiên nói với tôi, anh ta thích đàn ông. Tôi cực kì kinh hoàng, liền tát anh ấy một cái, còn định cởi giày đập anh ta thì anh ta bị dọa cho chạy mất rồi.

Có tiếng chuông điện thoại reo, tôi tay phải vẫn gõ máy tính, tay trái ấn nút nhận điện thoại:” Alo”

Phía bên kia có một giọng nam đáp lại:” Chào cô, xin hỏi cô có phải bạn gái của Tôn Bắc Thần không? Cậu ấy uống say rồi, đang ở…”

Tôi trực tiếp cúp máy. Hứ, chị đây là bạn gái của em gái anh ta đấy. Thật là tức chết tôi mất.

Từng tuổi này rồi, tôi cũng xem như từng trải qua “sóng to gió lớn” (bị bỏ lại rất nhiều lần), nhưng trước giờ chưa từng gặp cái lí do nào gượng ép như thế.

Giận rồi lại giận, cuối cùng vẫn là có chút không cam tâm, vậy mà trong lòng lại có chút vui vui. Khẳng định là anh ta lưu tên tôi là “bạn gái” trong danh bạ, cho nên bên đó mới gọi điện cho tôi như thế, hoặc có thể nói cách khác, anh ấy vẫn còn thích tôi đúng không?

Nghĩ một lúc, tôi vui vẻ gọi lại. Đầu máy bên kia vẫn là giọng nam đó. Sau khi hỏi địa chỉ xong, tôi liền cầm túi đến nơi đó.

Đó là một quán bar mà hồi trước Tôn Bắc Thần hay đưa tôi đi, tôi đã khá quen thuộc với nó rồi, liền đẩy cửa bước vào. Đập vào mắt tôi là một gương mặt cực kì đẹp trai, anh ấy đang ở cửa nhà vệ sinh, tay trái không ngừng vỗ vỗ vào Tôn Bắc Thần đang nôn mửa ở bồn rửa tay.

Dò xét một hồi, anh ấy mở miệng hỏi tôi:” Cô là bạn gái của Tôn Bắc Thần?”

Tôi cười ngại ngùng:” Là bạn gái cũ, là bạn gái cũ.”

Anh ấy nhướng mày, cười:” Vậy mà cô vẫn đến đây?”

Tôi tiến đến giúp anh ấy đỡ Tôn Bắc Thần lên sô pha, vén vén tóc:” Hơ, là do tôi lương thiện.”

Anh ấy không vạch trần tôi, bầu không khí xung quanh trở nên gượng gạo. Tôi vừa muốn tìm chủ đề để nói vài câu thì điện thoại anh ấy vang lên. Nghe xong điện thoại, anh ấy bảo:” Thật xin lỗi, tôi còn vài chuyện cần xử lí, Bắc Thần có thể làm phiền cô đưa về không?”

Tôi nhếch miệng cười:” Đương nhiên có thể, nhưng sau đó anh sẽ mời tôi ăn cơm chứ?”

Anh ấy hơi ngạc nhiên, sau đó cũng không nhịn được mà bật cười: “Đưa điện thoại cho tôi.”

Tôi vui vẻ lấy điện thoại trong túi đưa cho anh ấy, nhìn mấy ngón tay vừa thon vừa trắng của anh ấy gõ phím, tôi cười rực rỡ hơn cả hoa nở.

Nhận lại điện thoại, tôi thấy hai chữ ngay ngắn được lưu trong danh bạ.
Lục Dương.

Ngay cả cái tên mà cũng hay nữa…

Phải dốc hết sức bình sinh của mình mới có thể đưa Tôn Bắc Thần về nhà anh ta, tôi mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Với tinh thần đã làm người tốt thì tốt đến cùng, tôi lấy một tấm chăn mỏng đắp lên người anh ta. Lúc tôi chuẩn bị rời đi, anh ta kéo lấy tay tôi lại, nhẹ giọng nói:” Kiều Kiều”

Tôi sững sờ tại chỗ, hai tay siết chặt. Lâm Kiều là bạn gái cũ của anh ta, là cô gái mà anh ta từng yêu chết đi sống lại. Lúc còn ở bên tôi, anh ta từng nói không còn thích nữa, đã quên rồi. Có vài lần tôi thấy anh vào trang cá nhân của cô ta xem. Lần này chia tay, cũng là bởi vì cô gái đó đúng không?

Tôi hít một hơi thật sâu, không ngừng nói với bản thân, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Tôn Bắc Thần lại nôn tiếp, lần này nôn cả vào bộ quần áo mới mà tôi mặc hôm nay. Tôi lật tay một phát trúng vào mũi anh ta.

Kết quả là, nửa đêm, tôi lại phải đưa anh ta đi bệnh viện.

Tôi thật là…
———-
Lúc Lục Dương đến, tôi đang gục đầu ngủ bên cạnh giường bệnh, Trên giường bệnh là bộ dạng cắn răng chịu đựng của Tôn Bắc Thần.

Nhìn thấy Lục Dương, anh ta ấm ức khóc nói:” Sao cậu lại gọi điện thoại cho cô ta đến? Cậu xem mũi của tôi này. Thiếu chút nữa là bị cô ta đấm cho bay màu rồi!”

Lục Dương cười lớn, an ủi anh ta vài câu rồi kéo tôi ra cửa.

Anh ấy hỏi tôi:” Đã ăn cơm chưa?”

Tôi thật thà lắc đầu, hồi tối vẫn không thấy đói, hiện tại anh ấy vừa hỏi tôi, tôi liền cảm thấy đói thật rồi.

Anh ấy vẫy một cái taxi, đưa tôi đi ăn khuya. Là món tôm hùm mà tôi yêu nhất.

Tôi vui lắm, Lục Dương cũng rất vui, còn chụp lại hình ảnh tay tôi đưa bé tôm vào chiếc miệng đầy dầu mỡ nữa chứ.

Tôi đột nhiên nhận ra, thôi tiêu rồi, vận đào hoa của tôi tiêu rồi.

Lục Dương không mảy may để ý, thậm chí còn thể hiện ra là mình đang rất vui.

Anh ấy chớp mắt nhìn tôi:” An Thời, cô đáng yêu như thế này, sao Tôn Bắc Thần lại chia tay với cô?”

Tôi vẫn đang mải mê với đống đồ ăn, thuận miệng đáp lại anh:” À, anh ta nói anh ta thích đàn ông.”

Lục Dương lại cười, đôi mắt hoa đào hơi nhướng lên:” Ồ, là tôi.”

Miếng thịt mắc kẹt nơi cổ họng, tôi ngây ngốc nhìn anh ta, lại còn hỏi câu mà ngay cả bản thân tôi cùng thấy ngu ngốc:” Anh là gay?”

Mệnh đào hoa của tôi vẫn còn chưa nở hoa, có phải tôi nên cảm tạ không?

Lục Dương nhìn tôi cả nửa ngày, liền cười nói:” Trêu cô đó, không phải tôi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Ăn tôm hùm xong, Lục Dương đưa tôi về nhà. Anh ấy lặng lẽ đi đằng sau tôi, mỉm cười nhè nhẹ. Một cảm giác mông lung khó tả. Tôi chợt nghĩ đến bạch mã hoàng tử trong những giấc mơ của mình.

———-

Tắm rửa sạch sẽ xong, tôi leo lên giường nằm, đầu óc quay cuồng. Tôi nghĩ đến việc tiến tới với Lục Dương, nghĩ một hồi rồi lăn ra ngủ lúc nào không hay.

Sáng sớm, tôi bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc, vừa liếc nhìn xem ai gọi đến, hai chữ Lục Dương nhảy thẳng vào tầm mắt tôi. Tôi ngồi dậy, hắng giọng một cái rồi nhấc máy:” Alo”

Lục Dương bên kia hình như có ý cười, anh ấy nói:” An Thời, thật ngại quá, vì bận công việc nên tôi không thể đi được, phía Bắc Thần lại ồn ào đòi xuất viện, em có thể thay tôi đi đón cậu ấy không?”

Trên đường đến tôi hỏi thăm sức khỏe Tôn Bắc Thần 800 lần. Nhìn thấy sự xuất hiện của tôi, mặt anh ta u ám, không hài lòng nhỏ giọng:” Sao lại là cô?”

Tôi liếc anh ta một cái, đi tới gần bảo:” Anh cho rằng tôi bị điếc hay sao?”

Nhìn thấy gương mặt không vui của anh ta, trong lòng tôi rất vui.

Như bạn thấy đấy, nguyên nhân chúng tôi chia tay, là bởi vì tôi quá “bạo lực”.

Bọn họ cảm thấy tôi quá hung dữ, cảm thấy tôi không có dáng vẻ của một cô gái, cảm thấy ở bên cạnh tôi sau này sẽ bị tôi đánh cho “lên bờ xuống ruộng” mất.

Ha. Chị đây cũng không thèm nhé.

Giúp anh ta làm xong thủ tục ra viện, thấy anh ta đang đứng tại phòng bệnh đợi tôi, tôi bèn đá đá anh ta:” Đi nhé?”

Anh ta dùng ám hiệu cho tôi, vẫn còn cái túi trên mặt đất. Tôi khinh bỉ:” Anh còn muốn tôi giúp anh xách túi nữa?”

Anh ta hơi giơ cái tay đang băng bó lên, tôi liền cầm túi giúp anh ta.

Là tôi đánh đó, tôi thừa nhận.

Vừa đưa Tôn Bắc Thần về tới nhà, anh ta liền ồn ào kêu đói, đòi ăn cơm. Tôi chuẩn bị ra ngoài mua cho anh ta chút gì đó, kết quả là vừa ra khỏi cửa liền gặp Lục Dương đang đứng bên ngoài, trong tay cầm cơm hộp, đang lấy chìa khóa nhà trong túi.

Tôi lập tức cười như hoa:” Lục Dương, anh bận xong rồi hả?”

Lục Dương cười, bước về phía bàn ăn:” Em đã ăn cơm chưa? Cùng ăn nhé.”

Tôi lập tức chạy qua. Một bữa ăn đầy đủ hài hòa, tôi cười còn tươi hơn cả hoa.

Nhân lúc Lục Dương đi đổ rác, Tôn Bắc Thần thần thần bí bí nhìn tôi hỏi:” An Thời, cô đừng có nói với tôi là cô đang theo đuổi Lục Dương đấy nhé?”

Tôi nhướng mày hỏi ngược lại:” Không được sao?”

Tôn Bắc Thần nhìn tôi diễu cợt:” Lục Dương bao nhiêu người tốt theo đuổi, làm gì đến lượt cô?”

Đợi tôi hiểu ý tứ của anh ta rồi, cũng là lúc Lục Dương quay lại. Anh ấy mỉm cười hỏi tôi:” Tối nay có cuộc hẹn với bạn bè, cần một cô gái đi cùng, xin hỏi có thể mời em không?”

Tôi gật đầu như gà mổ thóc. Tôn Bắc Thần che mắt lại, đúng là không thể nhìn thêm nữa.

__________

(còn tiếp)

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容