Xấu Xa Là Gì, Trải Nghiệm Của Tôi Có Thể Gọi Là Kỳ Tích ( Phần 2 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://zhuanlan.zhihu.com/p/391370494?

Xấu xa là gì, trải nghiệm của tôi có thể gọi là kỳ tích.

03

Trong hàng trăm trò chơi, chúng tôi đã thiết lập một nền tảng tình cảm sâu sắc.


Một số cô gái có thể không hiểu được tình bạn trong chuyện này, và sức nặng của nó không kém gì việc bạn gái của bạn đi cùng bạn để đánh một tên cặn bã.


Sau đó, chúng tôi tự nhiên kết bạn và chơi với nhau mỗi ngày.


Trong khoảng thời gian này, chúng tôi tự nhiên nói về những vấn đề vụn vặt trong cuộc sống, tôi phàn nàn về sự cô đơn khi đi du học, tôi và cô ấy phàn nàn về cách cư xử cặn bã của bạn trai cô ấy.


Tôi hy vọng cô ấy có thể chia tay bạn trai của cô ấy và cho tôi một cơ hội.


Trong mọi trường hợp, hàng trăm giờ đồng hồ đã mang lại cho chúng tôi một nền tảng tình cảm sâu sắc.


Tôi được biết gia đình cô ấy cũng ở Bắc Kinh và hiện đang du học ở Mỹ.


Tôi bắt đầu tưởng tượng vô số lần rằng một ngày nào đó chúng tôi có thể cùng nhau tận hưởng một Bắc Kinh thịnh thế phồn hoa.


Có lẽ vì tôi là con một, cho nên tôi vẫn luôn cảm thấy mới mẻ với một tiếng xưng hô gọi tôi là anh của cô ấy.


Trong trò chơi, tôi chiến đấu anh dũng vì cô ấy, cô ấy là nữ hoàng của tôi.


Thực tế, cô ấy là niềm an ủi duy nhất của tôi, cô ấy đồng hành cùng tôi ngày này qua ngày khác, với hơn 1000 giờ bên nhau.


Mặc dù bị ngăn cách bởi Great Lakes, nhưng trái tim của chúng tôi từ lâu đã kết nối chặt chẽ với nhau.


Tình bạn đầy sóng gió này cuối cùng đã mở ra cơ hội gặp nhau vào tháng 4 năm 2020.


Nhờ dịch bệnh, tất cả chúng tôi đều trở về Bắc Kinh.


Khỏi phải nói, tình bạn bao nhiêu năm, âm vang trong tim lại càng gắn kết.


Cho dù đó là văn học, triết học, lịch sử hay kinh tế, tam quan của chúng tôi đều rất nhất quán.


Tưởng chừng tình yêu lâu bền thì chỉ cần một lần gặp mặt.


“Hẹn gặp lại anh tại Trung tâm Thương mại Thế Giới vào chiều mai.”


“Ừm”


Không cần nói thêm gì, mọi thứ đều im lặng.


Nhìn thấy dota cuối cùng trước mặt, cô ấy nói: “Anh ơi, anh thật tuyệt vời!”


Ngay lúc nghe xong, tôi chỉ cảm thấy một trận tê tái lan từ sống lưng đến tận ngọn tóc, trong khoảnh khắc đó, tôi dường như đã đạt đến cao trào sinh lý.


Tôi đã tưởng tượng ra cảnh tượng tình yêu của chúng tôi nảy nở trên đời, ngay cả cách cô ấy nép mình vào vòng tay tôi.


Tôi lấy ra một đoạn DNA của tổ tiên đưa cho cô ấy, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, đắm chìm trong tình yêu, sau đó kết tinh của tình yêu sẽ được sinh ra đời.


Đứa trẻ nên được đặt tên là gì? Tôi đã suy nghĩ về nó.


Tuy nhiên, khi chúng tôi thực sự gặp nhau, tôi chỉ cảm thấy như ngũ lôi oanh đỉnh, sét giữa trời quang.


Bà nó!  Đó thực sự là một người đàn ông!

Dưới màn hình lớn của Trung tâm Thương mại Thế giới, bề ngoài tôi cố tỏ ra tự nhiên nhưng vẫn đỏ mặt vì xấu hổ.


Chỉ cần đăng một bức ảnh lên Internet và bạn có thể cảm nhận được bầu không khí lúc này.

Ngay dưới mái vòm có độ phân giải thấp, tôi mặc một chiếc áo khoác da Anima, thắt lưng Hermès, đôi giày bình thường của Gucci, tay cầm một bó hoa hồng kinh diễm và nhìn chằm chằm vào con người mảnh khảnh trước mặt.


Fuck, anh ta không phải là một cô gái sao? Rõ ràng giọng của anh ta là giọng nữ cơ mà! Không phải anh ta vẫn thường nói với tôi về bạn trai của anh ta như thế nào sao?  He he he, sao có thể là đàn ông!


Trước đây tôi gọi anh ta là tình yêu của tôi, anh ta cũng không hề từ chối!  Tôi ám chỉ rằng tôi muốn theo đuổi anh ta, anh ta cũng ngầm đồng ý!  Sao lại như thế này!


Níu kéo tia hy vọng cuối cùng, tôi ngập ngừng hỏi: “Em có phải xxx không?”


Anh ta: Là tôi.


Kết thúc rồi, khoảnh khắc anh ta mở miệng nói chuyện, giọng nói quen thuộc này chính là giọng nói của nữ hoàng của tôi trong trò chơi đó.


Tôi tuyệt vọng, bầu trời dường như không còn trong xanh nữa, không khí dường như đã ngưng tụ đến -273,15 độ, thời gian không còn tồn tại nữa, những bông hồng đẹp mê hồn và kinh diễm trên tay tôi dường như cũng đang dần khô héo, y như chiếc xx của tôi vậy.


Sau một lúc im lặng, nỗi uất hận của tôi biến thành sự chất vấn. Đoạn đối thoại sau đây có thể gọi là kinh điển.


Tôi: “Em là xx thật đấy à? Không phải là bạn của cô ấy hay là anh trai của cô ấy sao? Không phải anh đến đây để chơi tôi đấy chứ?”


Hắn chớp chớp mắt: “Là em. Em không có anh trai, anh là bạn tốt nhất của em, em cũng không muốn lừa anh.”


Tôi hít một hơi dài: “Vậy tại sao em không bao giờ nói rằng em là … một người đàn ông trong trò chơi?”


Anh ta nghiêng đầu: “Anh cũng không hỏi. Hơn nữa, phụ nữ làm sao có thể chơi Dota?”


Nói có lý, nhưng tôi không nói nên lời.


Tôi không cam lòng: “Sao lúc đó tôi gọi em là nữ vương Bệ hạ ở trong game em không phản bác?”


Anh ta: “Em chơi Queen of Pain. Khi anh chơi Axe, em cũng gọi anh là Father King. Anh cũng không nói gì cả. Chẳng lẽ anh thực sự nghĩ rằng anh là cha của em sao?”


Tôi:…


Đột nhiên, tôi nhớ ra một điều, một điều mà anh ta tuyệt đối không thể phủ nhận!


Tôi: “Em nói với anh là bạn trai em lừa em, anh ta cũng từng chi mấy chục nghìn đô cho em! Em giải thích thế nào đây!”


Anh ta: “Em thật sự có bạn trai. Anh ấy cũng từng cho em hàng chục nghìn đô thật. Em không nói dối anh.

Nếu anh không tin em thì em sẽ cho anh xem lịch sử trò chuyện.” Nói xong anh ta quay điện thoại di động của mình.
Tia hy vọng cuối cùng đã không còn, tôi đành chấp nhận hiện thực trần trụi và đẫm máu này.


Tôi tuyệt vọng ngồi trên một chiếc thùng rác không thể tái chế, vứt những bông hoa hồng trên tay vào chiếc thùng rác có thể tái chế bên cạnh.

Tôi tuyệt vọng rồi, hãy để bó hoa hồng này cho người dọn dẹp vệ sinh đi.


Tôi cúi đầu lẩm bẩm một mình, sao có thể xảy ra chuyện này, mối tình đầu của tôi, giọng nói đã từng nói chuyện mấy trăm tiếng đồng hồ với tôi, niềm đam mê tuổi trẻ của tôi, niềm an ủi khi ở một mình của tôi, vô số nỗi niềm khắc khoải, tất cả đều dành riêng cho ngự tỷ trong mộng của tôi, nhưng anh ta lại thực sự là một người đàn ông!

Tôi thật sự không muốn trở về, tự nhéo mình, người đã từng bị tình yêu làm cho lóa mắt, tự tát mình vài cái rồi tỉnh lại!  Anh ta là một người đàn ông!  Tôi cũng là một thẳng nam! Tôi đang làm gì thế này?


Ngồi trên thùng rác, đầu óc tôi ong ong, ngực tôi đau nhói.


Tôi nhìn lên màn hình khổng lồ trên đầu không còn tình yêu, mắt tôi nhòe lệ.


Ôi trời ơi, làm ơn hãy rơi một thiên thạch xuống đây để giết chết tôi đi, và để sửa chữa sai lầm định mệnh này.


Tuy nhiên, thứ dành cho tôi không phải là thiên thạch mà là một khuôn mặt đẹp trai.


“Anh hai, anh sao vậy? Bị bệnh sao? Còn có chuyện gì sao? Đừng ngồi lên thùng rác. Hạ đường huyết sao? Em có kẹo này, anh có muốn ăn không?”


Lời nói nhẹ nhàng rất quen thuộc của Ngô Nông vang lên bên tai, giống như vô số ngày đêm trong quá khứ.


Nhưng đối với tôi, không có gì mất mát hơn lúc này.


Tại thời điểm này, khuôn mặt của anh ta và quả táo của Adam giống như Lưỡi hái Tử thần của Plague Mage đối với tôi, giống như cái TB Máu còn sót lại.


Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại mặc kệ anh ta rời đi, không còn gì dành cho tôi, trái tim tôi đã tan thành những hạt bụi mịn có thể hít vào, thậm chí có một chút dao động.


Tuy nhiên, sau ba giây, tôi đã hối hận.


“Anh ơi! Anh có sao không! Này, anh ấy ngất đi rồi! Gọi cấp cứu ~!”


Tôi nhảy ra khỏi thùng rác và bịt miệng anh ta lại.


Chết tiệt, đủ rồi!  Cuộc sống của tôi đủ kỳ diệu và tôi không cần thêm bất kỳ điều gì nữa.

04

Trong một quán cà phê Starbucks, có một thiếu niên tóc nâu đang đắm chìm trong tách cà phê, ăn mặc sành điệu và trông rất đẹp trai.


Ngồi đối diện với cậu ta là một người đàn ông ăn mặc sang trọng, đẹp trai, lãng tử phong lưu phóng khoáng, văn thao võ lược thiên hạ đệ nhất, nhưng trên khuôn mặt lại tràn đầy tuyệt vọng và sự bất lực, hối hận kèm theo sự không cam lòng.


Không cần phải nói, người đang ngồi đối diện kia chính là tôi.


Ngoài những nguyên tắc cơ bản của một quý ông, tôi vẫn mời anh ta một tách cà phê.


Chỉ là lúc này tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.


Làm sao có thể khó chịu như vậy!


Cảm giác như ngày nào bạn cũng thắp hương cúng Phật, sau bao nhiêu năm bỗng thấy Phật Tổ Như Lai mà bạn tôn thờ đã bị thay thế bằng Ultraman.


Tôi có thể bóp nghẹt người này không?


Nhưng khó chịu nhất chính là người này lại là chính bản thân mình.


Tôi chống cằm, im lặng nhìn anh ta.


Chà, giọng nói ấy vẫn giống như mọi khi.


Sự xuất hiện tốt hơn nhiều so với mong đợi.


Quần áo cũng rất thích hợp, dễ thương nhưng không trẻ con, ngoan ngoãn nhưng không ngốc nghếch.


Làn da rất đẹp, không biết có phải đã đánh phấn không.


Khóe mắt hơi đỏ, không biết có phải do phấn mắt không.


Khăn quàng cổ như ẩn như hiện hầu kết, di chuyển lên xuống khi cà phê giảm dần.


Những ngón tay thon thả trôi qua lại theo ly cà phê, có lẽ vì căng thẳng?


Những ánh mắt né tránh, một khi chúng tôi bắt gặp ánh mắt của nhau, ngay lập tức tránh né nhau.


Đôi má ửng hồng để lộ sức sống tươi trẻ.


A, mẹ nó, sao lại là đàn ông!


Khi tiếng kẽo kẹt vang lên, tôi mới biết mình đã vô tình bóp cốc cà phê trên tay thành một quả bóng.


Anh ta: “Anh … Anh không sao chứ?”


“Làm sao tôi có thể ổn được!” Tôi đau khổ và phẫn nộ đập bàn.  “Tại sao em không nói cho tôi biết em là đàn ông! Tại sao em lại muốn làm hoen ố hình ảnh hoàn hảo của em trong lòng tôi.”


Anh ta: “Chúng ta chỉ nói chuyện phiếm, anh không nghe ra giọng của em sao?”


Tôi chỉ muốn chửi thề, giọng nói của anh ta ra sao anh ta không biết sao?  Sao lại có thể trách tôi?


Nhất thời, trong lòng tôi như có hàng ngàn con thần thú dầy xéo qua trái tim tôi cùng một lúc. Sau đó, khi suy nghĩ của tôi trở nên rối ren hết sức, tôi đã hỏi một câu hỏi gây sốc.


Tôi: “Thế em luôn là đàn ông à?”


Anh ta:…


Bầu không khí rơi vào bối rối.


Rốt cuộc, tôi cùng anh ta đi dạo phố, nhưng trên thực tế, nói chính xác hơn là tôi đang hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi về đến nhà, tôi càng nghĩ và càng điên, càng nghĩ càng điên.


Nói là tức giận, không muốn nói về nó nữa, nói là không buồn nữa, cũng không phải.


Nhưng dù sao thì tên trộm cũng khó chịu.


Sau đó, tôi đã xóa tất cả thông tin liên lạc của anh ta vì tức giận.


Người ta cũng nói giận ai đó là điều không tốt, nhưng tôi thấy chỉ có như vậy mới có được giây phút bình yên.

Link phần 1 : https://weibo24h.com/xau-xa-la-gi-trai-nghiem-cua-toi-co-the-goi-la-ky-tich-phan-1/

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容