“Vào Ngày Đại Hôn, Anh Ta Đào Hôn Rồi”? ( Phần 10/10 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/476699155/answer/2150021299?

——————————-

Làm thế nào để viết một câu chuyện có mở đầu bằng “Vào ngày đại hôn, anh ta đào hôn rồi”?

“Xem ra ban đầu Lâm đại nhân từ quan cũng chỉ là giả thôi.” Ta trầm tư nói.

“Không, đó là thật lòng, có bệ hạ, vi thần không dám cưới nương nương.” Hắn cười cười: “Nhưng dang y mà bệ hạ phái đến đã trị dứt căn bệnh của mẫu thân ở nhà, vì thế mà thần quyết định bỏ tối theo sáng, chuyển mình giúp đỡ bệ hạ.”

Ta gật gật đầu, chỉ nghe hắn nói: “Huống gì trong lòng vi thần, sớm đã có người trong lòng rồi.”

“Ai vậy?”

“Người này nương nương cũng biết.” Hắn mỉm cười: “Chung Huyền.”

Ta lại giật mình, từ lâu Chung Huyền đã thể hiện vẻ không muốn cưới, nhưng không ngờ rằng người trong lòng nàng lại là Lâm Hàm Chi.

“Nếu đã như vậy, ban đầu khi Nguyên Thời bày kế nói không chừng nàng ấy cũng biết.”

“Đúng là như vậy” Hắn gật đầu: “Phụ Thân Chung Huyền giữ chức lễ bộ, do ngài ấy âm thầm điều tra dấu vết việc truyền ngôi năm ấy, tiến hành điều tra sự thật của việc ngụy tạo chiếu thư, do đó có thể giúp bệ hạ danh chính ngôn thuận ngồi vào ngai vàng.”

Con người Chung Huyền đúng là không đơn giản, trước đó chỉ thấy nàng bình tĩnh quả cảm, không ngờ nàng lại là người im lặng làm chuyện đại sự.

“Nguyên Sơ vẫn ổn chứ? Có bị thương trong chiến sự không?”

“Mọi việc đều ổn.” Hắn cười đáp: “Bệ hạ trong cung đã chuẩn bị tất cả cho nương nương, chỉ đợi người hồi cung kiểm tra thành quả.”

7/

Bước vào cổng chính hoàng cung, bước lên bậc thang cẩm thạch, lòng ta vừa căng thẳng vừa kích động, trong chốn hoàng cung rộng lướn nghiêm trang này có người àm ta thương nhớ hằng đêm, chàng đang đợi ta ở đây.

Nguyên Sơ, ta trở về rồi.

Trong đại điện, chàng ôm ta thật chặt vào lòng, lúc lâu sau, mới nói bằng giọng dịu dàng:

“Vãn Vãn, nàng ở Giang Nam có phải chịu uất ức không?”

Ta lau đi nước mắt nơi khóe mi, lắc đầu: “Ta sống tốt lắm, chỉ có điều mỗi ngày đều lo cho chàng.”

“Ta cũng lo cho nàng.” Mắt chàng ấy hơi đỏ lên, nhưng lại nhướng mi, giọng điệu dí dỏm: “Nghe nói tên tuần phủ Chiết Giang đó thanh tú anh tuấn, ta vẫn luôn lo nàng sẽ bị hắn hấp dẫn.”

“Đúng là rất thanh tú.” Ta cong môi, càng đi càng gần, lúc chỉ cách chàng ấy một tấc: “Không chỉ thanh tú, mà còn là là công tử ôn nhu đoan chính lễ phép.”

“Diệp Vi Vãn, nàng to gan nhi.” Khóe mắt lóe sáng của chàng nhìm ta chăm chú, trong mắt hàm chứa ý cười: “Câu này ta nói được, nàng nói không được.”

Ta cong môi: “Chẳng lẽ bệ hạ còn định trách tội ta sao?”

“Phạt nàng mỗi ngày ăn ngủ với ta, không rời dù chỉ một khắc, không được làm sai.”

Vào buổi tối kết thúc đại lễ sắc phong hoàng hậu, chàng ấy mặc bộ hỉ phục đỏ rực, nhẹ nhàng vén tấm khăn che đầu của ta, gương mặt tràn ngập tình cảm.

“Vãn Vãn, cuối cùng ta cũng cưới được nàng rồi.”

“Đúng thế.” Ta gật đầu: “Tường ở phủ Quốc Công cao, lần nào bệ hạ cũng trèo tường trèo cửa sổ, thật là vất vả.”

“Vậy xét thấy phu quân nàng cực khổ như vậy, tối nay có thể đền bù cho ta một chút không?”

Bỗng dưng ta trở nên hồi hợp, mặt có hơi nóng lên.

“Lấy ly trà trên cửa qua đây giúp ta, mệt mỏi cả ngày, bây giờ cảm thấy thật khát.” Sắc mặt chàng ấy nhẹ nhàng, nhìn ta đầy hứng thú.

Ta ngơ ngác, hóa ra là việc này.

“Vãn Vãn, nàng nghĩ gì thế?” Chàng ấy nhịn cười nhìn ta: “Sao mặt nàng lại đỏ thế?”

Cố ý mà, cái tên này cố ý mà.

“Không phải đã nói sau khi thành hôn đều nghe theo ta sao?” Ta lật mặt: “Ta không đi lấy.”

Chàng ấy gật gật đầu, giả vờ thở dài một hơi: “Xem ra có hơi lo cho địa vị hiện giờ của mình rồi.”

 Ta bật cười: “Bây giờ nghĩ lại, mặc dù suốt cả quãng đường nhiều biến đổi bất ngờ, cho dù là những ngày tháng lén lút gặp nhau vào ban đêm trước đó có kinh hồn bạt vía, thì cũng khiến người ta đầy hoài niệm.”

“Xem ra Vãn Vãn cũng nghĩ như ta vậy.” Chàng ấy cười nói vọng ra ngoài: “Người đâu, dâng đồ mà trẫm chuẩn bị cho hoàng hậu lên đây.”

Đột nhiên ta phản ứng lại, Lâm Hàm Chi đã nói chàng ấy có đồ cho ta, do ta gặp mặt nhất thời kích động, đã quên mất chuyện này.

Chàng ấy đặt chiếc hộp sơn son thếp vàng mà người hầu đưa qua để trên giường: “Mau mở ra xem thử xem.”

Ta hiếu kỳ mở hộp ra, đập vào mắt là một bộ y phục đi đêm tối màu, thủ công tinh tế, chất vải trơn nhẵn mềm mại, tay áo và quần còn thuê hoa văn phượng hoàng màu đỏ.

“Trước đây nàng từng nói thích bộ đồ đi đêm của ta, ta bèn lệnh cho người làm một bộ của nữ.” Chàng cười nói: “Sau này nếu nàng muốn xuất cung du ngoạn với ta vào buổi đêm, thì mặc bộ đồ này.”

Ta gấp bộ y phục lại, đặt lại vào trong hộp: “Nguyên Sơ, cảm ơn chàng.”

Chàng ấy cong môi: “Nói miệng không tính.”

Chàng ấy nhích qua hôn ta, ngày nhớ đêm mong suốt mấy tháng qua đã hóa thành sự dịu dàng quấn quít trên môi, hòa trộn tình cảm của ta và chàng ấy lại với nhau.

“Nói miệng không tính, tính cả đời này.”

-Hoàn-

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容