【亲情】Thì ra cha không phải là siêu nhân …

 Người cha trong ký ức của tôi dường như đã biến mất khi tôi còn rất nhỏ, cũng chính là khi tôi bắt đầu hiểu chuyện. Khi tôi còn rất nhỏ, trong trái tim tôi, tôi có một người cha giống như siêu nhân,  dù làm gì ông đều nhớ tới tôi và quan tâm tôi. Khi tôi còn nhỏ, ông sẽ dắt tay tôi đi dạo bên ngoài và chăm chú lắng nghe những lời vô nghĩa của tôi, sẽ trả lời mọi câu hỏi ngây thơ của tôi. Khi tôi còn nhỏ, ông ấy luôn thích nuông chiều tôi, ông ấy sẽ cho tôi làm bất cứ điều gì tôi muốn. Lúc đó, ông ấy là người cha siêu nhân của tôi, còn tôi là niềm tự hào của ông ấy. Ngay cả khi ông đi ăn tiệc với bạn bè, ông cũng sẽ muốn đưa tôi đi chơi cùng. Tôi còn nhớ như in ngày tôi rời vòng tay cha để vào lớp 1, lần đầu tiên người cha siêu nhân nhìn thấy tôi khóc, ông đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi mà lặng lẽ rơi nước mắt. Giọt nước mắt của ông không rơi xuống sàn nhà, nhưng lại rơi mạnh vào linh hồn nhỏ bé của tôi.

 Nhưng sau đó. Tôi không biết là tôi đã thay đổi hay là do đã có thể nhìn mọi thứ rõ ràng hơn. Có vẻ như người cha siêu nhân đó không thực sự là ‘Siêu Nhân’. Thậm chí còn làm mơ hồ đi nhận thức trong tôi.

 Siêu nhân không chỉ không phải là siêu nhân, ông thậm chí còn trở thành một người xa lạ mà thật yếu đuối. Ông là một kẻ xấu xa, đã biết bao lần ông khiến tôi cáu kỉnh và tiêu cực. Ông ấy gánh vác hết mọi thứ, ông ấy bắt tôi phải gạt bỏ những nỗi buồn của mình, nhưng ông lại hay ngồi góc tối nào đó uống rượu và rơi lệ. Ông ép tôi ăn sáng, ép tôi ngủ sớm, nhưng ông thì sao? Ông lại dậy lúc 4h sáng chạy đi làm, tối 12h mới về ngủ.. đấy, ông cũng đâu có mẫu mực.

 Siêu nhân, hóa ra là một con mèo con. Ông cũng sẽ yếu đuối, ngày giỗ mẹ tôi, ông thường khóc rất nhiều và im lặng. Nhìn vào đôi mắt tang thương, những vết sạn ở tay và cả dấu chân chim ấy … tất cả và tất cả … tôi nhận ra ông đã già. Áp lực cuộc sống, những ràng buộc bởi cái gọi là nghĩa vụ đã làm cho cha tôi già đi. Tôi chỉ không hiểu sao ông ấy không mặc kệ những cái đó, sống cho thoải mái hơn? Sao ông lại muốn biến tôi thành siêu nhân và muốn tôi trở thành người giỏi giang. Thật ra, tôi vẫn muốn quay lại cái thời vô tư, khờ khạo, ngốc nghếch ám chỉ với cha rằng miếng giò chả bên đường vừa rồi thơm quá, có thể được người dắt qua đường mà không cần phải nhìn xe.

 Tuy nhiên, tôi cũng biết rằng: khi con người ta lớn lên, những bất hạnh và nuối tiếc của tuổi thơ, hãy để nó qua bay đi theo gió. Phải biết sống tốt và trưởng thành thật tốt.

 Thật ra, khi nằm co quắp khóc sau cánh cửa ban công mà không ai biết, không dám cho ai biết thì tôi mới biết siêu nhân bố là giả và đã đến lúc tôi cần trở thành siêu nhân để bảo hộ ông thật tốt.

 Bên tai tôi giờ đang văng vẳng những lời hát:

Vì sao mãi đến lúc khi trong con đã lớn
                Thì mới hiểu những nỗi lo trong tim của cha
               Dành tất cả những ấm áp cho con bao ngày qua
              Chỉ vì con cha hy sinh cả cuộc đời.

Vì sao bao gian lao kia cha không bao giờ kể
Vì sao những nỗi mất mát cha chỉ giữ mãi riêng mình
              Cả tuổi thơ con bên cha nhưng chẳng thấy được
              Nước mắt cùng nỗi đau và những nỗi buồn
              Những câu chuyện chỉ đong đầy tiếng cha cười.

 Hy vọng con còn kịp lớn lên trước tốc độ già đi của cha … chờ con nhé..

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容