[NHÂN GIAN] MÙA TẾT BI THƯƠNG CỦA MỘT GIA ĐÌNH HỒ BẮC (PHẦN 2)

[NHÂN GIAN] MÙA TẾT BI THƯƠNG CỦA MỘT GIA ĐÌNH HỒ BẮC (PHẦN 2)

———————————

Mẹ tôi biết rõ chúng tôi nghĩ gì, nhưng vẫn không hề bỏ cuộc. Tháng 12 năm 2019, mẹ lại một lần nữa dùng “khổ nhục kế” với tôi: “Lúc trước nhà mình nghèo quá, đến tết mới dám mổ một con heo, một mình con có thể gặm hết luôn một nửa cái đầu heo rồi. Mấy năm nay cuộc sống ngày một tốt lên, nhưng cơ hội cả nhà quây quần bên nhau thì càng ngày càng ít. Năm nay mà không tổ chức mừng thọ thì phải đợi thêm 10 năm nữa, lúc ấy bố con đã 70 tuổi rồi”.

Tôi nghe xong liền thấy tức: “Bắt buộc phải tổ chức cho bố ạ? Đợi mấy năm nữa mẹ cũng 60, tổ chức cho mẹ một bữa tiệc mừng thọ không phải vẫn rất vui vẻ náo nhiệt sao?”

“Quê mình phong tục là vậy rồi mà con”. Giọng điệu của mẹ tôi gần như là cầu xin: “Bố con thích phô trương, thích nở mày nở mặt mà. Hai đứa các con là niềm kiêu hãnh duy nhất của ông ấy, nếu cùng nhau làm cho ông ấy bữa tiệc mừng thọ, khỏi cần nói cũng biết ông ấy sẽ vui đến mức nào. Con gái ngoan của mẹ, khuyên em con một chút nhé, hai đứa đưa gia đình về quê, năm nay nhà mình ăn cái tết đoàn viên ấm áp”.

Cuối cùng thì chúng tôi cũng đồng ý, chỉ vì không muốn khiến mẹ đau lòng. Đối với chúng tôi, nhiều lúc tình thân vừa là điểm yếu, lại vừa là lá chắn, nhưng đôi khi nó cũng như một loại gông cùm vậy.

Tháng 12 năm 2019, hơi thở của mùa xuân, của tết đã rõ nét hơn rồi. Tôi sắm cho mẹ tôi và các con vài bộ quần áo mới, cũng nhân tiện mua cho bố tôi một bộ, nhét tất cả vào một vali hành lý. Cả nhà tôi cùng nhau thảo luận việc mua vé tàu, những kế hoạch sau khi xong mừng thọ: đi chúc tết, cả nhà đi du lịch, cho bọn trẻ tiếp xúc với thiên nhiên, còn mẹ tôi đã hạnh phúc đến mức không từ gì tả hết, sớm đã chuẩn bị danh sách dài những thứ cần mua và danh sách khách mời, lúc bố mẹ call video với chúng tôi thì có bàn bạc nhiều lắm.

Bố tôi biết hai chị em mang cả nhà về quê ăn tết, lại còn tổ chức cho ông tiệc mừng thọ 60 bèn thích thú mà hứa rằng: nhất định sẽ thay đổi thói hư tật xấu.

Bố tôi lúc tỉnh táo cũng biết nói lời dễ nghe.

Mùng 1 tháng 1 năm 2020, đột nhiên tôi bị cảm rồi lên cơn sốt, buộc phải hủy chuyến đi Đông Bắc thăm bố mẹ chồng, sau đó kiếm mấy chiếc khẩu trang ở nhà, đeo vào rồi tiếp tục đến cơ quan làm việc. Tan làm tôi trốn luôn vào phòng sách, giảm tối đa tiếp xúc với người nhà. Tiểu Bảo ở ngoài cửa phòng sách khóc đòi tôi bế, tôi có hơi mềm lòng, đành nín thở rồi bế con một lúc, sau đó lại vội vào đuổi con bé ra ngoài.

“Con làm thế là thương con hay là hại con đấy?” Mẹ tôi nhìn thấy Tiểu Bảo khóc nháo liền mắng tôi một trận.

Mẹ tôi sợ bệnh cảm dễ lây nên hôm sau liền ôm Tiểu Bảo lên tàu về quê trước. Lúc tiễn mẹ tôi đi, tôi bèn nhắc nhở bà: “Mẹ, con nghe nói ở Vũ Hán có chủng bệnh gì đó mới, lần này về quê có đi qua Vũ Hán, mẹ nhớ cẩn thận một chút nhé.”

“Cả đoàn tàu toàn người là người, có gì mà sợ!” – Mẹ tôi chẳng để tâm gì.

Tiễn hai bà cháu đi rồi tôi vẫn thấy không yên tâm, mở điện thoại thì phát hiện cuối tháng 12 đã có người gửi cho tôi một bài viết về một loại bệnh truyền nhiễm chưa xác định, bài viết có nói người già phải đặc biệt cẩn thận, đeo khẩu trang sẽ giúp giảm nguy cơ mắc bệnh. Lúc ấy tôi mới thấy hối hận vì không chuẩn bị khẩu trang cho Tiểu Bảo và mẹ tôi.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容