Làm Thế Nào Lấy Đề “Thái Tử Đăng Cơ Nhưng Lại Phong Trắc Phi Lên Làm Hoàng Hậu” Viết Truyện ( Phần 7/9 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://zhuanlan.zhihu.com/p/406030019

——————————-

Làm thế nào lấy đề “Thái tử đăng cơ nhưng lại phong Trắc phi lên làm Hoàng hậu” viết truyện

Ba năm sau, ba người này lại tề tựu ở phủ Thái tử.

Hoàng đế bệ hạ đúng là rất may mắn.

Năm nay Triệu Hoài Du hai mươi lăm tuổi còn chưa lập thê, cha mẹ trong nhà đều rất nóng ruột.

Nhưng Triệu Hoài Du lại nghĩ, lấy rồi thì cũng làm lỡ dở người ta.

Biên cương nơi xa, một nữ nhân thướt tha yểu điệu, không đi thì phải thủ tiết, mà đi rồi thì chịu gió cát biên cương, e là cũng sớm nảy sinh thù ghét.

Chương 5

Trời ngày càng nóng, Triệu Hoài Du cảm nhận được Dung Khanh Khanh trên lưng sốt cao hơn.

Hắn vội đặt người xuống, sờ lên trán, tay nóng như que hàn.

Xem xem, nữ nhận này chịu lạnh chút thôi đã sốt, nhìn lại mình thì chẳng hề hấn gì.

Xé một miếng vải nhỏ, nhúng nước bên sông rồi đắp lên trán nàng.

Triệu Hoài Du thở dài, hắn tìm củi xung quanh nhóm thành lửa.

Nếu Dung Khanh Khanh tỉnh lại, thấy thế nhất định sẽ mắng đám củi lửa này chó cậy thế chủ.

May mà giờ nàng vẫn chưa tỉnh.

Lúc Dung Khanh Khanh tỉnh lại, đập vào mắt nàng là một chiếc giường màu trắng. 

“Châu Nhi.” Ta vừa lên tiếng đã tự giật mình, giọng ta khàn đặc như thể đã ăn đất tám ngày.

“Nương nương, cuối cùng người cũng tỉnh rồi.” May mà tai Châu Nhi cũng thính, lập tức đẩy cửa đi vào.

Sau đó, cửa lại bị đẩy ra.

“Khanh Khanh!” Hiền phi, Đức phi và Hoa phi đi vào.

“Ai da, để mọi người lo lắng rồi.” Ta thản nhiên cười.

Triệu Tố Tố đi tới, sờ trán ta, bộ dạng đầy ấm ức, đáng thương nói: “Nếu không phải đại ca cõng người về thì không biết người chết ở xó xỉnh nào rồi, lúc đó người sốt như chỉ bạc vừa từ lò nung ra.

Tần Ương thì còn thẳng thừng hơn: “Suýt chút nữa còn tưởng Đông Phương Nguyệt sắp phất lại, may mà ta kịp thời áp chế nàng ta, không để nàng ta chạy xuống núi.”

Hoa phi ở bên cạnh gật đầu như giã tỏi.

Mặt mày ta nghiêm trọng, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Hình như cha Đông Phương Nguyệt xảy ra chuyện rồi, cho người đến đón nàng ta. Lúc đó ta với Đức phi và Hoa phi đang định đi tìm người, đi qua Phật đường thì thấy Đông Phương Nguyệt đang lôi qua kéo lại với mấy tên nam nhân đồ đen. Ta vừa ra thì nàng ta hoảng sợ đẩy tên nam nhân đồ đen đó bảo hắn đi mau. Cuối cùng tên đó bỏ đi, còn nhân tiện đốt pháo hoa cho ta.”

“Pháo hoa loại gì?”

Đức phi nghĩ ngợi rồi nói: “Pháo hoa đó màu đỏ, rất giống với loại pháo mà cha ta từng nói, dùng để báo tin.”

Hiền Phi bật cười: “Sao có thể chứ Tần Ương…”

Nàng ấy quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm trọng, ngập ngừng hỏi: “Chắc không phải là thật chứ?”

“Khoan hẵng nghĩ có phải hay không, đi tìm Đông Phương Nguyệt trước.”

“Ta cho người giữ Đông Phương Nguyệt ở Phật đường rồi.”

Ta vội xuống giường, vừa mặc đồ xong thì đột nhiên một thị vệ chạy vào: “Khởi bẩm nương nương, cửa núi bị chặn rồi, Triệu tướng quân bảo nô tài đưa các nương nương đi trước.”

Trái tim ta như rơi xuống đáy vực.

Lẽ nào thất bại rồi?

“Mau, lập tức đi tìm Đông Phương Nguyệt.”

Ta giữ một thị vệ chạy cùng, hỏi hắn :”Người đến ăn vận thế nào?”

Ta nghĩ rất rõ ràng, nếu thành công thì sẽ không cử người mặc đồ đen đến thăm dò ý tứ, tám phần là thái phó thua rồi.

Nhưng nghe nói đã đánh đến phía trước rồi, ta không khỏi hoảng sợ.

“Hồi bẩm nương nương, là một đám người mặc đồ đen.”

Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Mặc đồ đen chứng tỏ không làm chuyện quang minh chính đại, vậy chắc là Bệ hạ không thất bại, chắc là… không đâu.

Trong lòng ta nghĩ vậy, nhưng vẫn luôn không thể an tâm.

Cửa Phật đường đóng chặt, còn chưa đợi ta ra lệnh thì Triệu Tố Tố đã nhấc chân đạp cửa.

Quả là con gái nhà tướng.

Cửa vừa mở ra, Đông Phương Nguyệt quần áo lộn xộn chạy ra ngoài.

Triệu Tố Tố nhanh tay lẹ mắt tóm lấy nàng ta.

Đông Phương Nguyệt lẩm bẩm như kẻ điên: “Cha! Cha! Cha ta đâu…”

Mọi người sững sờ trong chốc lát, ta lập tức hoàn hồn, rút thanh kiếm của thị vệ bên cạnh, kề vào cổ Đông Phương Nguyệt.

Đông Phương Nguyệt sợ hãi run rẩy.

“Theo ta, chúng ta đến cửa núi.” Ta với ba phi tần và một thị vệ cùng đi đến cửa núi.

Trên đường, chỉ nghe thấy tiếng đao kiếm nhưng lại không nhìn thấy người.

Lúc đến cửa núi ta mới chắc chắn là Bệ hạ thắng rồi.

“Sâm Phong đại ca, đừng nhúc nhích, nếu không ta giết Đông Phương Nguyệt.” Ta đột ngột lên tiếng, Triệu Hoài Du kinh hoàng quay đầu: “Nương nương!”

Sâm Phong giữ thi thể một thị vệ trong tay, không nhúc nhích.

“Bảo người của ngươi ném vũ khí xuống đất rồi giao tới đây.” Vẻ mặt Triệu Hoài Du phức tạp, đi tới chắn phía trước ta.

Sâm Phong và Đông Phương Nguyệt có quan hệ rất tốt, từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

Lúc ở phủ Thái tử thường hay làm việc thay Đông Phương Nguyệt.

Ta biết y, hơn nữa còn hơi thân thuộc, tất nhiên y cũng quen ta.

Không ngoài dự đoán, ngay sau đó y cười: “Hoàng hậu, tay ngươi đang run, giọng cũng thế.”

“Ha, đúng vậy, run lắm chứ. Nếu bất cẩn thôi thì sẽ cắt vào cái cổ mảnh mai của Đông Phương Nguyệt, vậy thì không thể trách ta được.” Ta cũng cười nói.

Một giây sau, ánh mắt Sâm Phong trở nên sắc bén: “Thả các ngươi bình yên vô sự rời đi, để Đông Phương Nguyệt lại.”

“Nàng ta là phi tần trong cung của ta, là Nguyệt Đáp ứng của nước Đông Thần, dựa vào đâu mà để lại cho ngươi?” Ta khiêu khích y.

“Dung Khanh Khanh, đừng hiếp người quá đáng.”

“Sâm Phong, ngươi đang cố gắng chống đỡ điều gì?”

“Ngươi nói xem ngươi muốn gì?”

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容