DƯỚI BẦU TRỜI NHUỘM SẮC HOA HỒNG (CHƯƠNG 14)

CHƯƠNG 14

“Mọi thứ đều ổn, con yêu, mẹ hứa.”

“Mẹ!”

“Mẹ gặp một vụ tai nạn xe hơi nhỏ.”

Tâm trí tôi biến thành những ngọn sóng lớn trong bộ phim thảm họa diệt vong, dồn dập ập vào bờ.

“Nora, nghe mẹ nói.”

Tôi không thể.

‘Mẹ có ổn không?”

Tôi loạng choạng bước ra khỏi giường, xoay tròn như bị mắc kẹt giữa cơn lốc xoáy. Tôi cố tìm cốc nước, cố tìm túi giấy, cố tìm trục thăng bằng của mình, chắc chắn nó không còn nằm trên cơ thể tôi mà rơi ở đâu đó trên sàn nhà.

“Chỉ mấy vết xước thôi, Bác sĩ chăm sóc mẹ tốt lắm.”

“Mẹ đang ở bệnh viện sao?”

Thật là khủng khiếp, chỉ có bệnh nhân mới phải vào bệnh viện.

Bộ não tôi dừng hoạt động, các chức năng khác cũng tê liệt dần dần. Sau đó chân tôi mềm đi, đầu gối đập xuống sàn.

“Nora, Nora! m thanh đó là gì? Nói với mẹ đi!”

Tôi bò dọc theo tấm thảm, thở hổn hển và mồ hôi nhễ nhại, giống như nữ chính phim kinh dị đang cố gắng thoát khỏi một tên tâm thần. Tôi chen vào khoảng trống nhỏ giữa giường và bàn trang điểm, cuộn mình lại, gối đầu lên đùi và cố gắng thở chậm hơn. Ngón tay tôi chạm vào một lớp vảy cũ đang bong ra trên đầu gối, cạy cho đến khi nó chảy máu ra.

‘Con yêu, nghe mẹ nói, mẹ ổn, mẹ ổn mà.”

Tôi không biết “ổn” nghĩa là thế nào, chỉ biết là bệnh viện thì chỉ phục vụ bệnh nhân.

“Mẹ”, tôi thút thít, nước mắt chảy dài theo từng nhịp thở.

“Mẹ đã nói dối con bao giờ chưa?”

Tôi không trả lời.

“Nora, MẸ ĐÃ NÓI DỐI CON BAO GIỜ CHƯA?” Mẹ tôi nhả từng chữ, giọng điệu nghiêm túc và nặng nề.

“Chưa ạ.”

“Tin mẹ đi được không, không có gì to tát cả” – mẹ tôi nói, nhấn mạnh từng chữ một cách thái quá. “Mẹ ổn, con ổn, chúng ta đều ổn.”

Tôi dùng lòng bàn tay gõ vào đầu mình, cố gắng bám víu vào những lời này của mẹ.

“Con ngoan, mọi thứ sẽ ổn thôi, mẹ sẽ về sớm. Các bác sĩ chỉ muốn mẹ ở đây theo dõi vài ngày, nhiều nhất là một tuần.”

Tai nạn xe hơi nhỏ? Không ai gặp tai nạn xe hơi nhỏ mà phải nằm viện tận một tuần. Ngày trước bà tôi lên cơn đau tim, nhưng bác sĩ cũng chỉ để bà nằm viện sáu ngày. Mẹ chắc chắn giấu tôi gì đó.

“Mẹ bị thương rất nặng sao? Mẹ nói thật đi, con chịu được.”

“Không con yêu, mẹ ổn thật mà, họ chỉ là muốn tận tâm với bệnh nhân thôi mà”. Bà ấy nói dối! Bà ấy đang cố bảo vệ tôi, còn tôi thì có thể mãi mãi không biết mẹ mình đã phải chịu những tổn thương gì.

Tôi bắt đầu khó thở.

“Nora!” Bà ấy gắt lên, tựa như vừa cho tôi một cái tát. “Hãy nghe mẹ, con không cần phải sợ hãi vì điều này. Mẹ ở đây rất ổn, con cũng không phải làm gì hết, chỉ cần ngồi xuống và tưởng tượng chuyến đi này của mẹ sẽ dài hơn dự định một chút thôi.”

Mẹ sẽ không cúp máy cho đến khi nghe được sự bình tĩnh trong giọng nói của tôi. Còn tôi thì phải cố tỏ ra bình tĩnh để bà ấy yên tâm quay lại giường bệnh, chắc bà ấy đã mệt lắm rồi.

“Mẹ gọi bác sĩ Rivers đến nhà hôm nay. Mẹ sẽ không để con một mình, được chứ?”. Trí óc tôi mơ hồ, nghe loáng thoáng thấy mẹ nói yêu tôi và hẹn lần sau nói chuyện tiếp.

Rồi điện thoại im bặt, như hòn đá chìm xuống đại dương.

Cả người tôi rã rời, như một con robot chiến đấu một trận kiệt sức, nó đã thua và mảnh vỡ rơi vãi khắp chiến trường.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容