ĐÃ CÓ AI TRẢI QUA SỰ RỐI LOẠN CỦA THỜI GIAN VÀ KHÔNG GIAN CHƯA?

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Tôi không biết đây có được xem là sự rối loạn của thời gian và không gian không. 

Chủ nhật tuần trước, một nhóm bạn hẹn nhau ăn cơm, đặt một nhà hàng mà tôi chưa từng đến, địa chỉ cũng không dễ tìm, tôi đến muộn một lúc, cuối cùng còn phải gọi trước cho bạn, bảo cậu ấy ra đón tôi. 

Mọi người cười tôi mù đường, tôi nói cái này không thể trách tôi, tôi chưa từng đến, địa chỉ này còn khó tìm như vậy. 

Nhưng tất cả mọi người đều nói tôi đã đến rồi, là trước tết nguyên đán năm ngoái, cũng chính là trước khi dịch bệnh xảy ra không lâu, mọi người đến cùng nhau. 

Lúc đó tôi lập tức sững sờ, tôi hoàn toàn không nhớ mình đã đến quán ăn này. 

Tám người chúng tôi có quan hệ khá tốt, thường xuyên tụ tập, tần suất 3,4 lần một tháng, nhưng không nhất định là phải đủ người. 

Tôi nói mọi người nhớ nhầm rồi, lần tụ tập đó có lẽ không có tôi. Mọi người đều biết tôi có một thói quen, mỗi lần đi đến một quán ăn mới đều sẽ viết đánh giá công khai (duy trì 7,8 năm, tài khoản đánh giá V8), nếu như đã từng đến tôi nhất định sẽ viết. Tôi lướt điện thoại, quả thật quán ăn này tôi chưa từng đến, cũng chưa từng viết. 

Mọi người đều bắt đầu lướt điện thoại, chúng tôi có một nhóm nhỏ, mỗi lần hẹn đi ăn đều thương lượng đi đâu ăn ở trong nhóm đó, nhưng lâu như vậy rồi, wechat của mọi người đều đã được xóa sạch, không tìm được đoạn hội thoại ngày hôm đó. 

Mội người bạn lướt được bản ghi chép thanh toán hóa đơn của cậu ấy hôm đó, còn có ghi chép những người khác chuyển tiền ăn lại cho cậu ấy, nhưng không có của tôi. 

Tôi nói rồi mà, nếu như ngày hôm đó tôi đến, sao có thể không chuyển tiền ăn lại cho cậu chứ?

Sau đó tôi cũng tìm lại hóa đơn alipay ngày hôm đó, 18:20 thanh toán ở cửa hàng tiện lợi gần nhà, có lẽ là sau khi tan làm trở về mua thuốc lá và đồ uống (bình thường tôi đi đến cửa hàng tiện lợi chỉ mua hai thứ đó), khoảng 19:00 có gọi đồ ăn. Có nghĩa là hôm đó tôi sau khi  tôi tan làm thì về nhà, không có đi ra ngoài ăn cơm. 

Lúc này một người bạn khác tìm được một đoạn video mà cậu ấy quay ở trong vòng bạn bè, trực tiếp khiến tôi sởn tóc gáy!

Đoạn video quay lại cảnh hai người bạn khác đang mô phỏng lại một đoạn tiktok đang rất hot lúc đó, điều này không quan trọng. 

Điều quan trọng là, hoàn cảnh trong đoạn video chính là phòng bao mà chúng tôi đang ở, đồ trang trí treo trên tường cũng đều giống nhau, mọi người đều ở đó, tôi cũng ở đó. 

Trong đoạn video tôi mặc một chiếc áo len cổ trò màu xám, đang cười haha, trông tôi vẫn ngốc nghếch như bình thường. 

Nhưng tôi lại không có chiếc áo như vậy, thậm chí tôi còn không có áo len, mùa thu, mùa đông đều mặc áo hoodie! Mọi người đều biết tôi rất ghét áo len!

Tôi nói ra chuyện này, mọi người đều trầm mặc, bảo tôi đừng dọa bọn họ. 

Nhưng tôi mới là người bị dọa có được không?

“Tôi” người mặc áo len kia rốt cuộc là ai? Là người từ không gian và thời gian song song xuyên qua sao?

Lúc đó đoạn video kia được người quay đăng lên vòng bạn bè, tất cả mọi người đến ấn like, duy nhất chỉ có tôi không ấn, tôi cũng không nhớ đã xem qua bài viết đó. 

Còn nhớ lại một chuyện không quá dọa người. 

Mấy năm trước, tôi tham gia một cuộc thi, điểm thi ở một trường đại học tại địa phương. Bởi vì lúc trước thường đi chơi, khá quen thuộc với nơi đó, nên không xem trước trường thi. Ngày thi và vào chủ nhật, trường học cũng khá tốt, sắp xếp một vài tình nguyện viên để giúp đỡ thí sinh. 

Địa điểm thi là một tòa nhà dạy học nhỏ bốn tầng, kết cấu hình tròn, tầng một là sảnh dạng lộ thiên, hai bên là cầu thang đi lên tầng. Bởi vì kỳ thi, nên đã bỏ trống cả tòa nhà, ở cửa có tình nguyện viên duy trì trật tự. Tình nguyện viên xem qua giấy dự thi của tôi, chỉ cho tôi vị trí phòng thi, ở phòng 205 tầng 2, còn nói với tôi: Số phòng thi được dán ở cửa trước và cửa sau của phòng thi, trên bàn dán số báo danh, tương ứng với chỗ ngồi thi. Lúc đó tôi ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy rất nhiều thí sinh lần lượt đi vào các phòng thi.  

Tôi đi lên tầng 2 từ cầu thang bên trái, đi đến hành lang tròn, lại phát hiện ra không có ai, vội vàng nhìn đồng hồ, vẫn còn 25 phút nữa mới vào thi, nghĩ sẽ không vào phòng thi nhanh như vậy chứ. Sau đó tôi liên tiếp đi qua phòng thi 203 và 204, đều trống rỗng, cửa mở, nhưng không có người. Phòng thi 205 cũng trống không, không có người, trên cửa chỉ dán bảng 205, không dán số phòng thi, trên bàn cũng không dán gì. 

Tôi nghĩ là rôi đi nhầm tầng, nằm bò trên lan can nhìn trên nhìn dưới, cửa và hiên đều vắng tanh! Không có một người nào cả! Thời gian đi cầu thang chưa đến một phút, người trong tòa nhà này dường như đồng loạt biến mất! Tôi có chút rợn tóc gáy, nhớ đến có một đồng nghiệp cũng đi thi, muốn gọi điện thoại hỏi xem cậu ấy ở đâu, kết quả lấy điện thoại ra thì lại phát hiện không có tín hiệu, gọi điện thoại không có bất kỳ phản ứng gì, còn cho rằng trường thi chặn tín hiệu điện thoại. 

Có thể là vì căng thẳng, tôi đột nhiên muốn đi vệ sinh, nhìn thấy đầu bên kia hành lang có biển báo của nhà vệ sinh nên đi qua. Trong nhà vệ sinh cũng không có người, yên tĩnh. Tôi vừa xả nước vừa muốn đi xuống tầng để tìm người hỏi xem. Đợi sau khi xả nước xong, đẩy cửa bên trong phòng vệ sinh ra, ngay lúc đó dường như công tắc tắt tiếng đã được hủy bỏ, âm thanhg hỗn độn cùng với tiếng bước chân truyền đến. Đi ra ngoài xem, hành lang bên ngoài đã có người, thí sinh đang vào phòng thi. Nhìn thời gian, còn 5 phút nữa là bắt đầu thi rồi, tôi vội vàng chạy vào phòng 205, các thí sinh đều đã ngồi vào chỗ, giáo viên coi thi cũng đã đến, cuối cùng cũng xem như thở phào nhẹ nhõm. 

Bởi vì một lòng nghĩ đến kỳ thi, không có thời gian nghĩ nhiều. Thi xong, vừa ra khỏi phòng thi, đồng nghiệp gọi điện đến hỏi tôi có muốn cùng đi ăn không (buổi chiều còn phải thi tiếp). Chúng tôi gặp nhau ở lối vào của tòa nhà, tôi hỏi cậu ấy thi ở phòng nào, cậu ấy nói ở phòng 203, còn nói “Tôi ở cửa phòng 203 đã nhìn thấy cậu, cậu vươn cổ ra ngoài lan can nhìn lên nhìn xuống, tôi đang muốn gọi cậu thì cậu lại rời đi” tôi lập tức sững sờ, cậu ấy nhìn thấy tôi ở tầng 2, có nghĩa là tôi không đi nhầm tầng, hơn nữa tôi từ nhà vệ sinh đi ra cũng không đi lên hay đi xuống cầu thang, đi thẳng đến phòng 205. 

Tôi nói cho đồng nghiệp chuyện lúc nãy gặp phải, cậu ấy hỏi tôi có phải là vẫn chưa tỉnh ngủ. Cậu ấy nói lúc đó trong hành lang hình tròn có rất nhiều người, lúc cậu ấy nhìn thấy tôi nằm bò trên lan can, bên cạnh tôi cũng có người đi qua. Hơn nữa địa điểm thi cũng không chặn tín hiệu điện thoại, lúc đó cậu ấy cũng không tắt máy. Vì vậy có thể là tôi không cẩn thận xuyên đến một không gian không có người cũng không có tín hiệu điện thoại?

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容