CÂU CHUYỆN PHÁ HỦY TAM QUAN NHẤT MÀ BẠN TỪNG GẶP LÀ GÌ? ( Phần 28/34 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Ở một nơi nào đó tại Tấn Thành, sau khi Tô Phi đẩy cửa xe xuống xe thì nói với anh Bàn và anh Kiệt.

“Cậu không về mà ở đây làm gì?”

Anh Bàn có hơi ngạc nhiên nói.

Thế là Tô Phi lại mang những gì đã nói với bố mẹ nói lại lần nữa.

“Vậy thì cậu nhớ tự lo cho mình đó, về sớm một chút.”

Nghe vậy, anh Bàn và mọi người không nói gì nữa, giữa anh em với nhau, chỉ có ủng hộ thôi.

“Ừ, anh Bàn, anh cũng nên tìm một cô bạn gái cho đàng hoàng đi, anh mà cứ tiếp tục như vậy thì không ổn đâu.”

Đột nhiên Tô Phi vỗ mạnh mấy cái lên vai anh Bàn, nhất thời nói chuyện như người bố vậy.

“Sau khi mà anh đã để lỡ một người quan trọng, sau này bất kể là ai thì đối với anh cũng như nhau thôi.”

Dừng một lát, anh Bàn lại nói.

“Sau này chỉ cần có người kề bên, anh cũng không biết anh yêu ai.”

Anh Bàn là người có tâm sự. Chưa từng trải qua thì cũng không có quyền phất ngôn, nên đối với việc này, Tô Phi cũng không biết nên nói gì.

“Các anh em, bảo trọng.”

Tôi nói xong thì dắt cô ấy đi, sau khi đi chiếc xe đi xa thì tôi gọi điện thoại cho Tần Lão.

“Tần Lão, tôi đến Tấn Thành rồi, chỗ bên ông không dễ kiếm, cho một người đến rước tôi qua đó đi, tôi đang ở XXX.”

Tầm khoảng một tiếng sau, một chiếc xe việt dã xuất hiện trước mặt tôi, vẫn là người tài xế lần trước rước tôi ở sân bay.

“Cậu Tô, chào cậu, chúng ta đi thôi.”

Lần gặp mặt này, anh tài xế đô con vậy mà lại xuống xe chào hỏi tôi, khác hẳn với lần gặp trước.

“Anh tài xế, chào anh, chúng ta đi thôi.”

Tôi cũng không lắm lời, dắt theo cô ấy mở cửa lên xe.

Căn cứ điểm thần bí trong núi sâu.

Sau khi tôi xuống xe, thì thấy được Phạm Kiếm đang mặc áo đen đứng bên đường, sau lưng còn có hai chàng trai mặc áo đen giống vậy nữa, mặc dù cùng một kiểu đồ, nhưng mặc lên thì lại cho cảm giác rất khác nhau, Phạm Kiếm mặc bộ đồ size XXXL thì lại có cảm giác như mặc size S vậy, nhìn vào sẽ có một cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.

“Anh Kiếm, lâu rồi không gặp, sao lại cảm thấy anh mập lên rồi.”

Tôi cười chào hỏi với Phạm Kiếm.

Nghe được câu này, rõ ràng mặt Phạm Kiếm có hơi co giật lại.

“Cậu không nói được câu nào hay hơn à?”

Trong mắt hai chàng trai sau lưng xẹt qua tia kinh ngạc, lần đầu tiên họ nhìn thấy có người nói chuyện kiểu này với Phạm Kiếm, hơn nữa hình như Phạm Kiếm còn chẳng tức giận gì cả.

“Giỡn thôi mà, anh Kiếm mập một chút thì càng thêm phần anh minh thần võ.”

Tôi cười và đi qua chỗ Phạm Kiếm.

“Bớt nhiều chuyện đi, đi theo tôi nào, Tần Lão muốn gặp cậu.”

Nói xong liền dắt tôi đi vào trong biệt thự nơi rừng sâu.

“Tôi, cuối cùng cậu cũng đến rồi, quả nhiên không làm tôi thất vọng.”

Bây giờ Tần Lão ở ngay trước mặt tôi, vui mừng nói.

“Tôi cũng không muốn đến, nhưng không đến không được, dù sao thì của biếu là của lo, của cho là của nợ mà.”

Tôi nói thầm trong lòng, nhưng miệng thì lại nghiêm túc kính nể nói.

“Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều, nếu như đúng là tôi có năng lực khác người, vậy thì cũng nên làm một ít việc đúng với khả năng của mình.”

“Tốt, tốt, tốt, nói hay lắm!”

Mắt Tần Lão hiện lên chút ý tán thưởng khó mà có được.

“Vậy thì, bây giờ tôi sẽ giới thiệu cho cậu phần sắp xếp tu luyện tiếp sau đây.”

 Tần Lão quay người về phía bảng trắng, vừa viết vừa nói.

“Quá trình tu luyện của cậu chủ yếu chia làm ba phần, phần đầu là tu luyện kỹ thuật vật lộn, phần huấn luyện này do Vương Thiết Sơn phụ trách.”

Tần Lão nói xong, thì có một người đàn ông đi vào.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容