CÂU CHUYỆN PHÁ HỦY TAM QUAN NHẤT MÀ BẠN TỪNG GẶP LÀ GÌ? ( Phần 13/34 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

“Vậy bây giờ anh đã tin chưa?”

Sau khi dừng lại một lúc, cô ấy nói tiếp. 

“Tôi tin những gì cô nói rồi, nhưng tôi vẫn không tin những gì ông già kia nói. Chắc hẳn trong đó có điều gì đó mà chúng ta vẫn không biết.” 

“Tôi biết, cho nên tôi muốn biết nguyên nhân của tất cả những điều này rốt cuộc là gì? Anh đi Sơn Tây cùng tôi đi.”

Thật ra, trong lòng tôi căn bản đã tin lời cô ấy nói rồi, nhưng về việc đi Sơn Tây thì tôi không muốn đi lắm, nhưng tôi lại muốn tìm hiểu xem tại sao lại xảy ra chuyện như thế này và tại sao tôi vẫn không sao. 

Khi tôi đang gặp đắn đo, cô ấy đột nhiên nói: “Đi với tôi đi, xin anh đó, tôi sẽ chịu mọi chi phí giúp anh.”

Nghe thấy cô ấy nói vậy, tôi không còn đắn đo nữa, cứ xem như là làm một người tốt đi, ai bảo tôi lại tốt bụng đến vậy chứ. Tôi tự an ủi mình như vậy, vì vậy tôi đã đồng ý với cô ấy.

“Được rồi, xem như là đi du lịch đi.” 

“Hai người định làm gì?” 

Lúc này Đàm Kiệt ở bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được mà ngắt lời chúng tôi hỏi. 

“Không có gì đâu, cô ấy hại anh như thế này, chắc chắn là yêu quái rồi. Tôi sẽ đưa cô ấy đi tìm một đạo sĩ già để tiêu diệt cô ấy.” Tôi nghiêm nghị nói với Đàm Kiệt, nói xong liền vỗ vỗ vào vai anh ta. 

“Hãy chăm sóc cơ thể cho thật tốt đi, đừng mê gái nữa, hãy học hỏi tôi nhiều thêm này.” 

Nói xong, tôi rời khỏi quán trà sữa trong ánh mắt đầy ngưỡng mộ của Đàm Kiệt. 

cô ấy nhìn bóng dáng rời đi của tôi rồi liền đuổi theo. 

“Anh đi đâu vậy? Ngày mai chúng ta đi Sơn Tây được không?”

“Được chứ, cô mua vé đi. Hôm nay tôi sẽ về nhà sắp xếp đồ đạc, cô cũng đi về sắp xếp đi.” 

Tôi vừa về đến nhà thì nhận được một tin nhắn nhắc nhở. Chuyến bay đến Tấn Thành vào lúc 10 giờ sáng mai. 

“Động tác cũng nhanh quá đó.” Tôi thầm nghĩ, xem ra nên xin nghỉ phép ở công ty rồi, vừa hay vẫn còn năm ngày nghỉ phép năm tôi vẫn chưa nghỉ. 

Ngày hôm sau khi tôi còn chưa tỉnh dậy thì đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. 

“Cô như vậy là sao? Mới sáng sớm như vậy mà đa gọi rồi.” 

Không cần nghĩ nhiều nữa, nhất định là cô ấy gọi rồi, nên tôi tức giận nói. 

“Xin lỗi, tôi sợ anh dậy muộn, nên gọi đến nhắc nhở anh một chút.” 

cô ấy nói với vẻ hơi ngại ngùng ở bên kia.

“Thôi được rồi, dậy rồi, lát nữa gặp lại cô ở sân bay.” Tôi kiểm tra thời gian, đã 7 giờ rồi, nên cũng không trách cô ấy nữa, vì dù sao thời gian cũng sắp đến rồi.

Gần chín giờ, cuối cùng tôi cũng đến sân bay, vừa mới xuống taxi thì cô ấy đã xách vali chạy tới. 

“Tôi còn tưởng anh sẽ nuốt lời nữa chứ, muộn như vậy rồi mà còn chưa chịu đến.”

“Làm sao có thể chứ, tôi đã hứa với cô rồi thì tôi nhất định sẽ làm được.” Tôi không thể phủ nhận mà nói. 

“Đi thôi, mau vào lấy vé trước rồi qua kiểm tra an ninh đi.” 

Hai người kéo theo vali đi qua lối đi an toàn, không có gì xảy ra ngoài ý muốn cả. Mất khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, chúng tôi mới đến phòng chờ máy bay, lúc này máy bay cũng bắt đầu nhắc nhở hành khách lên máy bay. cô ấy nhìn thấy năm chữ “bắt đầu lên máy bay” thì đột ngột dừng lại. 

“Sao cô không đi?” 

Tôi khó hiểu hỏi. 

“Không phải, tôi chỉ là có chút xúc động, sắp phải gặp lại ông già đó rồi, sự bất thường của cơ thể tôi cũng sẽ được chữa khỏi, nên trong lòng tôi có chút kích động.”

“Cô đừng kích động, nói không chừng ông ta là một kẻ lừa đảo.” Tôi đả kích lại. 

Điều khiến tôi ngạc nhiên là, tôi lại nghe thấy được câu trả lời đầy kiên định của cô ấy. 

“Không đâu, tôi tin ông ta.” 

“Như thế cũng tốt, tôi cũng rất tò mò về chuyện này.” Tôi đành hùa theo mà nói.

Trên máy bay, cô ấy kích động đến mức không ngủ được mà luôn muốn tìm tôi nói chuyện, nhưng tôi vẫn đang ngủ bù nên cũng không có ý định quan tâm đến cô ấy, khiến cô ấy cảm thấy con người này rất vô vị, nên cuối cùng cũng lăn ra ngủ. 

Sau khi máy bay hạ cánh, tôi xuống máy bay và cảm thấy thời tiết có vẻ mát mẻ hơn ở Thâm Quyến rất nhiều, đây là lần đầu tiên tôi đến một nơi ở phía bắc như Sơn Tây, nên tôi rất tò mò mà nhìn ngó xung quanh. 

“Chúng ta mau đi đi, bên ngoài có người tới đón chúng ta đó.” 

Thấy tôi đi chậm rãi, cô ấy liền thúc giục tôi.

“Ai vậy? Tốt đến vậy sao.” Tôi có chút kinh ngạc, không ngờ lại có người tới đón chúng tôi.

“Chính là người do ông già đó sắp xếp, bây giờ đã ở bãi đậu xe rồi, chúng ta đi thẳng qua đó thôi, anh ta đã cấp cho tôi biển số xe rồi.”

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容