BẠN TRẢI QUA KHOẢNG THỜI GIAN KHÓ KHẮN NHẤT, ĐAU KHỔ NHẤT TRONG SINH MỆNH CỦA MÌNH NHƯ THẾ NÀO? ( Phần 1/3 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/24917544/answer/74967062?

——————————-

BẠN TRẢI QUA KHOẢNG THỜI GIAN KHÓ KHẮN NHẤT, ĐAU KHỔ NHẤT TRONG SINH MỆNH CỦA MÌNH NHƯ THẾ NÀO?

Mười năm trước, lúc tốt nghiệp phạm phải một sai lầm, không lấy được bằng tốt nghiệp của trường đại học 985, bằng tốt nghiệp cũng không phát, đưa cho một giấy chứng nhận học tập, đi đến một công ty để ứng tuyển nhân viên kinh doanh, vô cùng cố gắng, mỗi ngày, sáng sớm đi xách hai chiếc quầy bán hàng vô cùng nặng để chuẩn bị chào hàng, nhưng bởi vì lúc ứng tuyển giấu sự thật mình không có bằng tốt nghiệp, cộng thêm việc vừa mới bước chân vào xã hội nên thiếu kinh nghiệm, rất không thuận lợi, đến ngày 31 tháng 12, bị công ty kia đuổi việc. 

Con đường trở về vô cùng quanh co, tôi ngồi liệt trên chiếc xe bus chỗ nào cũng bị lọt gió hơn một tiếng đồng hồ mới về đến nhà, trong lòng như tro tàn, cảm thấy mình đúng là vô dụng. 

Cho dù là mười năm trước, tiền thuê nhà ở Bắc Kinh cũng rất đắt, lúc đó bởi vì nghèo, căn phòng mà tôi thuê ngay cả cửa sổ cũng không có, mùa đông lạnh mùa hè nóng là bình thường, buổi tối hôm đó đúng lúc đuổi bắt chuột, dì chủ nhà đưa cho tôi một cái bẫy dính chuột, buổi sáng ngày Tết nguyên đán tôi thức dậy xem, hóa ra đã dính được tổ chuột con vừa mới sinh, chỉ to bằng ngón tay cái của tôi, miếng dính chuột kia dính rất chặt, con chuột không ngừng quằn quại, giãy dụa, nhưng ngược lại giãy ra một người da và lông, mau me be bét. 

Ngày hôm đó tuyết rơi cả một ngày, buổi sáng tôi đi một đôi guốc gỗ, đem những con chuột đã giãy dụa đến mức rơi cả da ra vào thùng rác, con chuột con vẫn chưa chết hoàn toàn, tỏa ra khí nóng không thể động đậy được, đột nhiên tôi cảm thấy mình và tổ chuột con vừa mới sinh này vô cùng giống nhau, vừa bước vào xã hội không nhìn thấy một chút hi vọng, mũi cay cay, giống như một người phụ nữ, khóc huhu ở bên đường, khiến những người đi đường ở xung quanh đều dừng lại nhìn tôi. 

Trong lúc khóc, tôi nghĩ đến rất nhiều chuyện, nghĩ đến rất nhiều những lời ác độc, đưa ra rất nhiều lời thề. Nhưng thực tế vẫn rất tàn khốc, tôi ở trong căn phòng nhỏ tối tăm của mình suốt ba tháng mới tìm được việc, công việc kia thật sự rất khó tìm, sau đó tôi lần lượt gọi đến quầy lễ tân của công ty, yêu cầu gặp bộ phận nhân sự để có cơ hội phỏng vấn, đa số đều là đá chìm vào đáy biển, không có chút tin tức gì. Sau đó khó khăn lắm tôi mới tìm được một công ty, một doanh nghiệp được tái cơ cấu từ doanh nghiệp nhà nước, bởi vì tôi không có học vị, nên liên tục mất hai tháng với bộ phận nhân sự, cuối cùng tôi nhiều lần gọi điện cho giám đốc bộ phận cầu xin cho tôi một cơ hội, bọn họ mới quyết định tuyển tôi. 

Đối với bản thân tôi lúc đó, đây thật sự là một cọng rơm cứu mạng, bởi vì con đường nhân sinh ngày trước vô cùng thuận lợi, bản thân chưa từng rơi vào sự tuyệt vọng, mà sự quăng quật sau khi tốt nghiệp, cảm giác sự cố gắng trong mười mấy năm đều đổ sông đổ bể. 

Tôi lập tức trở thành người chăm chỉ nhất công kia kia, lúc đó công ty vào làm lúc 9h, ngày cũng như ngày nào, 8h sáng là tôi đã đến công ty, 8h30 bắt đầu đúng giờ gọi cuộc điện thoại đầu tiên, bởi vì lúc đó công việc mà tôi phụ trách là sale về hệ thống đường sắt, tôi phát hiện vào lúc từ 8h30 đến 9h là lúc khách hàng nhận điện thoại một cách thoải mái nhất; tôi thường rời công ty cuối cùng, bởi vì muốn gọi cho khách hàng ở Tây Tạng và Tân Cương, bọn họ cách chúng ta hai tiếng đồng hồ, tôi phải tranh thủ lúc tan làm thử vận may, xem xem bọn họ có muốn mua thiết bị không. 

Nhưng thiên phú của tôi vẫn rất kém, tôi của lúc đó, ngay cả thiên phú nói chuyện với người khác cũng không có, lúc tôi vừa đi làm, gặp đúng lúc bộ phận building, tôi và một cô gái vào làm cùng một lúc được phân lên xe của giám đốc bộ phận, trên đường đi hai người cười cười nói nói, còn tôi không nói lấy một câu…. Tôi không biết phải tham gia vào câu chuyện như thế nào, cũng không dám nói, sợ nói sai người khác sẽ ghét mình. Lúc đó tôi thật sự ngưỡng mộ và đố kị với cô gái kia, cảm thấy thiên phú nói chuyện với người khác vô cùng lợi hại, cô ấy có mà tôi không có. 

Thời gian thử việc trải qua cũng rất khó khăn và nguy hiểm, những người khác vào làm đều được thuận lợi thông qua, bài thi đánh giá của tôi là giới thiệu sản phẩm, trước ngày diễn ra buổi đánh giá tôi đã viết một lần về phương án giới thiệu sản phẩm, học thuộc thật kỹ, lúc thuyết trình lại lắp ba lắp bắp, không nói được một câu hoàn chỉnh, giám đốc bộ phận tỏ ra khó chịu nhìn phó giám đốc bộ phận: Có cần cậu ta không?

Còn tiếp, mời bạn đón xem phần sau ở blog của mình!!

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容