“Vào Ngày Đại Hôn, Anh Ta Đào Hôn Rồi”? ( Phần 5/10 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/476699155/answer/2150021299?

——————————-

Làm thế nào để viết một câu chuyện có mở đầu bằng “Vào ngày đại hôn, anh ta đào hôn rồi”?

Vết thương ở cánh tay và vai, ta chầm chậm xé y phục của chàng ấy ra, hai vết thương dài đập vào trong mắt ta như thể hai thanh kiếm sắc nhọn cắm thẳng vào tim ta, chiếc áo trắng xung quanh cũng đã thấm đẫm màu đỏ tươi của máu, tuy là vào ban đêm, nhưng nó lại đặc biệt chói mắt.

“Chàng bị thương thế nào?” Giọng nói của ta cũng run rẩy lên giống như bàn tay đang cầm lọ thuốc vậy, nước mắt không biết đã chảy xuống từ lúc nào và rơi lên vạt áo của chàng ấy.

Khuôn mặt của chàng ấy vẫn bình tĩnh: “Có chút sơ hở khi đang chiến đấu…”

“Còn muốn giấu ta sao!” Ta cao giọng và nghiêm túc nói: “Lăng Nguyên Sơ, ta hỏi chàng một lần nữa, chàng bị thương như thế nào?”

Chàng ấy do dự một chút: “Là người do hoàng thượng phái tới, hắn ta âm thầm mai phục trên đường ta trở về kinh…” Còn chưa nói xong, chàng ấy lại thở dài: “Là ta bất cẩn, vốn nghĩ rằng việc ban hôn đã qua, ông ta sẽ tạm thời không đối phó với ta nữa.”

Ta không nói một lời, mà chỉ dụi mắt và siết chặt miếng vải gạc trên tay.

“Nàng đừng buồn, không phải nàng vẫn thấy ta không sao sao?” Chàng ấy mỉm cười và tỏ vẻ thoải mái. Khi thấy ta vẫn cúi đầu không nói gì, chàng ấy lại chậm rãi nói: “Ta nhớ lại lần đầu tiên khi gặp nàng, nàng cũng chữa bệnh cho người khác ở trong một y quán trong thành, lúc đó dịch bệnh đang hoành hành, mặc dù nàng mang mạng che mặt nhưng cũng khó che giấu được vẻ đẹp dịu dàng của nàng. Lúc đó ta còn tưởng rằng nàng chỉ là một thị nữ ở y quán, nhưng không ngờ lại là quận chúa của phủ Quốc Công.”

Ta vẫn im lặng như cũ, cầm kéo lên cắt nhẹ miếng vải gạc đang quấn quanh người chàng ấy.

“Đừng nghiêm túc như vậy chứ, ta đã bị thương rồi, nàng có thể dỗ dành ta không?”

Ta đặt lọ thuốc lên bàn đá: “Ta đi làm cho chàng một chút đồ ăn.”

Chàng ấy nắm lấy cổ tay ta và kéo ta vào trong vòng tay của chàng ấy, áp chặt vào mái tóc trên đỉnh đầu ta: “Vãn Vãn, ta rất nhớ nàng.”

Đêm dài vắng lặng, làn gió nhẹ thổi qua lối đi trước đình và cứ thế thổi vào lòng ta.

Ta dừng lại, nói với giọng ấm áp: “Ta cũng nhớ chàng”.

“Vậy thì lần sau nàng có thể không hung dữ như vậy nữa được không?”

Ta đẩy chàng ấy ra: “Chàng bị thương một lần vẫn chưa đủ sao?”

Chàng ấy ngẩng mặt lên: “Nếu được quận chúa trị thương, thì Lăng mưu đây cũng can tâm.”

“Quen với thói nói nói cười cười rồi.” Ta đứng dậy thu dọn đồ đạc trên bàn đá, nhưng lại nghe thấy giọng chàng ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc ở sau lưng:

“Vãn Vãn, sau này chúng ta vẫn nên ít gặp mặt đi.”

Bàn tay đang cầm kéo của ta đột ngột dừng lại.

“Ta có thể sẽ làm một số chuyện nguy hiểm gì đó. Trong thời gian này, ta không muốn làm liên lụy đến nàng.”

Ta trở nên lo lắng ngay lập tức: “Chàng nói gì?”

“Ta muốn ở bên cạnh nàng một cách quang minh chính đại, chứ không phải lén lút cả đời này, ta không muốn để những thứ gọi là hôn sự trở thành vật cản giữa chúng ta, bất luận là của nàng hay của ta.” Giọng nói của chàng ấy rất rõ ràng và uy nghiêm.

Chàng ấy vẫn luôn như vậy, một khắc trước vẫn còn cười nói đùa giỡn, nhưng một khắc sau đột nhiên lại trở nên nghiêm túc, tựa như trong lòng đã sắp xếp sẵn vị trí cho từng câu nói vậy.

“Nguyên Sơ, nếu có nguy hiểm, ta mong rằng chàng sẽ không đi.” Ta lo lắng nhìn chằm chằm vào chàng ấy, trong lòng rất phức tạp.

Chàng ấy mỉm cười nói: “Đêm đã khuya, nếu ta còn không về phủ, e là sẽ gây ra nghi ngờ.” Chàng ấy đi vài bước rồi chạy tới bức tường ngoài và trở mình nhảy qua, ngay khoảnh khắc tiếp đất, chàng ấy còn quay đầu lại nói: “Vãn Vãn, cáo từ.”

Sau khi Lăng Nguyên Sơ đi ròi, ta đã suy nghĩ rất lâu.

Không phải ta chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ ở bên cạnh nhau một cách quang minh chính đại, mà chỉ là chuyện hôn sự của hai người chúng ta không thể tự mình quyết định được, ngay cả khi chàng ấy và Chung Huyền có chia ly, thì cũng chưa chắc có thể lấy ta như ý muốn.

Đạo lý này, chàng ấy càng hiểu rõ hơn ta nữa.

Vì vậy, đối với chuyện này chàng ấy đã có tính toán trong lòng từ lâu, nhưng chẳng qua lần gặp nguy hiểm này, đã khiến chàng ấy phải sắp xếp kế hoạch sớm hơn.

Thánh thượng ngày nay là chú của Nguyên Sơ, khi tiên đế còn sống ông ta còn chưa lập trữ rõ ràng, nhưng cũng không có ý định để lại ngai vàng cho các huynh đệ của mình. Vào ngày tiên đế băng hà, một chiếu chỉ truyền ngôi ngang nhiên ra đời đã khiến tất cả mọi người đều bàng hoàng.

Truyền đệ không truyền tử, thiên hạ đều nghi ngờ.

Nhưng dù sao chiếu chỉ cũng là chiếu chỉ, một khi nó đã được tuyên bố với thế gian, thì thứ mà nó định đoạt không chỉ là số phận của một con người.

Nguyên Sơ là Tuân Vương, là người được tiên đế coi trọng nhất, và cũng vì thế mà bị Thánh thượng ngày nay ghen ghét nhất.

Lúc Nguyên Sơ đến vào đêm qua, thái độ của chàng ấy rất kiên quyết, nhưng bất luận thế nào đi nữa thì ta cũng không thể để chàng ấy một mình sa vào nơi nguy hiểm được, và có một số chuyện cần phải đích thân làm rõ trước mặt.

Chỉ là hiện tại chàng ấy nhất quyết né tránh không gặp ta, nếu ta chủ động đi tìm, e rằng ngay cả cánh cổng của Vương phủ ta còn không vào được.

Trong lúc dùng cơm trưa, ta thờ ơ nghịch chiếc đũa trong bát, nhưng lại nghe mẹ ta nói:

“Sao dạo này con lại thất thần vậy? Mấy ngày nữa là sinh thần của phụ thân con, trong phủ sẽ mở yến tiệc, con cũng nên đi chọn hai bộ áo mới đi.”

Tại thời điểm này, làm sao ta còn tâm tư mà đi làm áo mới chứ?

Ta lẩm bẩm: “Sinh thần của cha, chứ có phải là sinh thần của con đâu…”

Nhưng khi nhìn thấy ánh mặt mà mẹ ta nhìn ta, ta đã biết được rằng chuyến đi này là không thể không đi, vì mẹ ta vốn là người rất ưa thể diện.

Ta gọi theo nha hoàn thân cận và bước vào một tiệm may với vẻ ngẩn ngơ, người chủ tiệm bước tới chào hỏi với vẻ mặt rạng rỡ, nhưng ông ta nói gì ta lại hoàn toàn không nghe lọt được, mà chỉ im lặng nhìn về những tấm vải sáng màu và vài vị khách lác đác trong cửa tiệm. Một lúc sau, ta có chút hơi thất thần.

“Quận chúa Thanh Nghi.” Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng khiến ta sửng sốt, sau đó quay đầu lại, là Chung Huyền.

“Chung… Chung cô nương cũng đến để chọn vải à? Thật là trùng hợp.” Ta điều chỉnh lại tâm trí và khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh.

“Hôm qua điện hạ đã trở về rồi,” nàng ấy cười nhẹ: “Nhìn thì có vẻ như mọi chuyện rất yên bình, nhưng thật ra là sóng gió đang dâng trào.”

Ta lại sững sờ: “Chung cô nương nói cái gì, ta thật sự không hiểu lắm. Ta và điện hạ đã lâu không gặp rồi.”

“Nếu quận chúa nhớ điện hạ, thì ta có thể giúp.” Giọng điệu của nàng ấy rất bình tĩnh, thái độ rất đúng đắn và không hống hách.

Trong lòng ta khẽ rung động: “Làm sao giúp được?”

Nàng ấy hạ giọng nói: “Trong tiệm may có một chỗ để thử áo, quận chúa và ta đổi y phục cho nhau, lúc đi ra ngoài thì lấy tay áo che mặt lại, rẽ phải chiếc xe thứ hai chính là xe ngựa của ta.”

“Còn nàng thì sao?”

“Ta sẽ đợi quận chúa trong cửa tiệm, tiện thể chọn một vài kiểu mẫu.”

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容