Rốt cuộc thì giác quan thứ sáu của phụ nữ đáng sợ đến mức nào? (phần 1/6)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Rốt cuộc thì giác quan thứ sáu của phụ nữ đáng sợ đến mức nào? (phần 1/6)

[匿名用户] (25473 lượt thích)

Hồi học lớp mười một, tôi đã đắc tội với một bạn được gọi là chị đại ở trong lớp, sau đó là tôi đã bị cả lớp cô lập. Vốn bố mẹ tôi cũng không quan tâm tôi lắm, nhà tôi rất nghèo, tính cách của tôi cũng có chút vấn đề, cộng với việc bản thân bị kỳ thị và cô lập hơn nửa năm liền, vì thế mà có một ngày tôi thực sự cảm thấy bản thân mình sống không còn ý nghĩa gì nữa. Hôm đó, bộ dạng tôi thất thần như một thây ma không có hồn vậy, buổi trưa tôi đi ra cửa hàng mua sẵn lấy một con dao nhỏ, dự định là tối hôm đó, nhân lúc các bạn cùng phòng ký túc xá đi ngủ hết thì tôi sẽ tự tử.

Buổi tối hôm đó, sau khi từ lớp tự học trở về phòng, ra khỏi tòa dạy học thì tôi đã nhìn thấy mẹ của mình. Mẹ tôi đi chiếc xe đạp điện màu đỏ, mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, sau đó mẹ lấy một suất cơm bà tự tay nấu để ở đằng sau yên xe đưa cho tôi ăn. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy rất ấm áp, tôi ngồi một bên ăn, mẹ tôi ngôi một bên nói với tôi là, tối hôm qua bà nằm mơ, mơ thấy tôi mặc quần áo màu đỏ chạy trên đường, trời thì có tuyết rơi, sau đó tôi chạy đến trước cửa của mạ, gõ cửa liên hồi, liên tục kêu mẹ ra mở cửa cho mình, thế là hôm đó mẹ liền đến trường thăm tôi luôn, xem xem tôi có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.

Sau khi tôi ăn cơm xong, mẹ còn ôm tôi một lúc nữa cơ, từ đó trở đi tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện tự tử nữa, tôi có thể sống được đến ngày hôm nay cũng coi là may mắn rồi.

[萌萌小胖纸] (18318 lượt thích)

Giác quan thứ sáu đã cứu tôi một mạng.

Năm 2007, ở Quảng Đông, tôi rất thích dược đi dạo các chợ đêm ở đó, thuê sách hoặc là mua mấy thứ đồ nho nhỏ đáng yêu ấy, bởi vì chợ đêm cách chỗ tôi ở khá là gần, đi bộ chỉ mất chưa đầy mười phút là đến nơi rồi ấy mà, bình thường thì tôi hay đi chơi đến hơn chín giờ tối mới về nhà.

Có một hôm, vào buổi tối, tôi vẫn như mọi hôm, khoác một chiếc balo nhỏ lên lưng và đi ra ngoài chợ đêm dạo chơi. Chợ đêm rất đông người, vô cùng náo nhiệt, có một người đàn ông trung niên đi lướt qua người tôi, mới đầu thì tôi cũng không quan tâm để ý ông ta lắm, mãi cho đến một hôm, ông ta đi qua đi lại đụng mặt tôi đến mấy lần liền, ánh mắt của ông ta trông như đang thăm dò một điều gì đó thì phải, tôi không biết nên mô tả cảm giác của mình lúc đó như thế nào nữa, chỉ biết là trực giác của bản thân tôi đã nói với tôi rằng người đàn ông này nhất định có vấn đề.

Vừa đến lúc hơn chín giờ tối, chợ đêm cũng sắp tan rồi, người đi dạo cũng càng lúc càng ít đi, tôi cảm thấy hơi hoang mang nên đã vội vã rảo bước đi về nhà, nhưng tôi mới đi được vài bước thì người đàn ông đó đã đưa tay ra để định kéo tôi lại, nhưng cũng bởi vì xung quanh vẫn còn nhiều người cho nên ông ta cũng không dám làm gì ngông cuồng hơn, tôi lấy hết dũng khí để đi vòng qua khỏi người ông ta, tôi tăng tốc bước đi của mình, đi một mạch về nhà mà không hề quay đầu lại nhìn gì cả. Khi tôi đang đi được một nửa đường thì tôi đột nhiên nhớ ra bạn cùng phòng của tôi mấy hôm nay lại không có ở phòng, chỉ có một mình tôi ở phòng thôi! Nghĩ đến việc khi đi vào cổng của khu nhà mình, tôi sẽ phải đi qua một lối đi hơi hẹp và tối thì da gà da vịt của tôi liền nổi hết lên.

Nhưng mà tôi cũng không dám dừng lại, bởi vì tôi sợ người đàn ông đó vẫn đang bám theo tôi. Vốn ban đầu sẽ đi con đường cũ như mọi hôm, không dám dừng lại để suy nghĩ hay ngó nghiêng gì cả, mà hôm đó não tôi nhảy số rất nhanh, tôi quyết định rẽ và một góc cua và đi vào một quán trà ở trên đường. Lúc đó, quán trà gần như sắp đóng cửa rồi, không còn một vị khách nào cả, phía trước mặt tôi chỉ có một bà chủ quán và một bạn phục vụ nam trẻ tuổi, tôi đi vào gọi món, tôi muốn trấn an lại tâm trạng hoảng loạn của mình đã, rồi xem xét tình hình sau. Nhưng khi tôi vừa ngồi xuống chưa được hai phút thì người đàn ông đó cũng đi vào quán, ông ta trắng trợn nang ngược lắm, không kiêng nể gì hết, chẳng gọi món gì cả, cứ thế mà ngồi xuống bàn trước mặt đối diện với tôi, cứ như là đang ngồi chờ tôi ăn xong rồi cùng đi ra vậy.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog 

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容