Mưa rào thanh xuân!

Mưa rào thanh xuân

“Có những cơn mưa vội vàng lướt qua cuộc đời chỉ để ta cảm nhận chút vị mặn như nước xanh ngoài biển khơi của những giọt nước trong vắt như những viên ngọc nơi khóe mắt. Có những cơn mưa dừng chân lâu hơn, để ta cảm nặng hơn, khó dứt ra hơn. Lại có những cơn mưa ào đến như bão bùng, cuốn trôi tất thảy những ngày bình yên, chỉ để lại giông gió và những đám mây đen kịt. Nhưng trận mưa nào cũng cuốn mất trái tim của những kẻ còn đang thấp thỏm không biết tình yêu là như thế nào, cảm động là ra làm sao, và cả những người đã từng vững vàng đi qua giông tố. Nhìn ghê tợn và nguy hiểm là thế ấy vậy mà nó vẫn lôi cuốn người ta một cách lạ thường. Chắc là vì ta không biết sau cơn mưa này sẽ là cầu vồng hay lại là một đám mưa khác to hơn, thế nên mới đánh liều mà lao đầu vào mưa như thế…”

Nhớ mỗi khi giờ công dân trên lớp học đến những bài về tình yêu, tất thảy chúng tôi đều không thể ngồi yên trên ghế được. Có đứa ôm miệng cười cười mỗi khi nghe giáo viên nói đến cảm giác yêu thích một người, hay những kinh nghiệm và lời khuyên của họ. Mỗi tiết học như thế lớp tôi đều tự vạch áo cho người xem lưng. Vì như khi giáo viên nói về tình yêu đơn phương, sẽ có những đứa nhìn ngay bạn thân của chúng và cười gian hoặc nói “Giống mày ghê”. Thế là giáo viên biết hết. Cũng có những đứa ráng vễnh tai nghe cho biết cái “mùi” rung động là như thế nào.

Chúng ta, ai rồi cũng sẽ biết được rung động là như thế nào.

Chúng ta, ai rồi cũng sẽ phải chịu những cơn “mưa rào” của tuổi trẻ.

Nói theo cách của đứa bạn thân tôi hay bảo là “cảm nắng, thấm mưa”. Sẽ có một ngày ta thích một người đến nao lòng. Nhưng phải chi tất thảy đều có cái kết đẹp như cổ tích. Sẽ có những “trạm dừng chân” do chúng ta tự khuếch đại mà ra. Người ta không thương mình, mình thì lại thương người, thương đến tột cùng.

Có ai đó đã nói với tôi, có một thứ tình cảm gọi là đơn phương, là thích thầm, là dõi theo và quan tâm người trong thầm lặng. Nhưng hỡi ôi, cảm giác này khó chịu vô ngần.

Ta thương một người, ta muốn tiến xa hơn với người, lại vì cảm giác thờ ơ và lạnh lùng của người mà ngần ngại bước chân. Không biết đã bao nhiêu lần rồi, đôi chân này muốn tiến thêm một bước về phía của người. Phải chi là người đừng quá lạnh lùng, phải chi người đừng dùng ánh mắt và thái độ đó nhìn mình thì mình đã có dũng khí rồi.

Có điều gì khó chịu bằng việc thích thầm đâu?

Tất thảy mọi quan tâm dành cho người đều phải diễn ra trong im lặng. Tất cả những niềm vui và nỗi buồn đều một mình gặm nhắm mà không có tư cách nói rằng cậu lạnh lùng với tôi quá. Mình đã là gì của người đâu? Bạn bè, chỉ là bạn bè thôi.

Người như một cơn mưa đi qua thanh xuân đã sớm khô cần với tiếng gào thét của gió trời. Chắc là việc của người chỉ đơn giản như vậy. Để tôi được nhìn thấy người, được đắm mình trong cơn mưa của tuổi trẻ rồi một mình cảm nặng đến nao lòng.

Trích: Tự sự thanh xuân
© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容