Mưa rào thanh xuân – Yêu cái cách anh làm em đau!

Yêu cái cách anh làm em đau!

Hà Nội, ngày 09 tháng 10 năm 2021.
Lại 1 mùa đông lạnh và 1 cơn mưa rào bất chợt đổ dồn, đủ làm người ta bất chợt rùng mình cảm thấy cô đơn!
—————————
Đứng ven đường cảm nhận cái lạnh cắt da cô mới thấy tâm trạng ổn định. Đã 3 năm rồi từ khi cô về Việt Nam, không người thân, không bạn bè, bỗng dưng cảm thấy bản thân mình lạc lõng giữa dòng người tấp nập, đầy lo toan.

Sau 3 năm, khi kết thúc đoạn tình cảm đó với anh cô thấy bản thân mình thay đổi nhiều. Nhiều tới nỗi cô cũng chẳng kịp nhận ra. Bất cần, không cười, ít nói, ít tiếp xúc với mọi thứ. Ban ngày đi kiếm 1 chút tiền đủ sống, còn ban đêm cô như 1 con người bất lực, loay hoay cùng 4 bức tường của căn phòng trọ ẩm thấp. 1 lọ thuốc trong ngăn tủ dường như đã quá quen thuộc.

Trinh tiết 23 năm đó mất đi, cả đứa trẻ của cô và anh, nhưng chẳng ai biết bố của đứa trẻ là ai, trừ cô. Đau đớn, dằn vặt cả về thể xác lẫn tinh thần, cô cứ như vậy mà sống. Ngày trước ước mơ của cô cũng giản dị như bao cô gái khác_ 1 ngôi nhà và những đứa trẻ, cô của hiện tại, héo tàn và chẳng dám mơ ước. Tất cả chỉ là hư ảo, giống như sương mù tan biến trong chốc lát. 1 giấc mơ biến tan, 1 hạnh phúc chưa kịp nhen nhóm đã được dập tắt bởi sự lạnh nhạt của anh, của cuộc sống. 1 sinh linh chưa kịp ngắm nhìn thế giới bỗng nhiên biến mất bởi 1 tai nạn.

Hôm nay cô không về nhà, cũng không đi làm. Hôm nay, cô muốn có trọn vẹn 1 ngày vui vẻ. Lang thang bước đi cuối cùng cô cũng tới được 1 vườn hoa oải hương. Thứ hoa có sắc tím mà chung thủy. Ngọn gió khẽ lướt qua lên đôi gò má gầy của người con gái đó, lay động cả những nhành hoa. Cô mỉm cười, nhẹ nhàng, bình thản nhất sau 3 năm khóa giữ tâm hồn mình!
Tìm tạm 1 chỗ ngồi cô suy nghĩ về những ngày tháng đã qua, thật nực cười. Thứ tình yêu này của cô, cho đi rất nhiều nhận lại chẳng bao nhiêu. Nhưng điều đáng nực cười hơn là 3 năm nay, chưa 1 lần cô thấy hận anh_ đó có thể gọi là cố chấp?
Lắc đầu tự chế giễu, cô nghĩ tới đứa trẻ của mình, nhẹ nhàng cất giọng hát:
 “Just gonna stand there and watch me burn
  But that’s all right because i like it hurts...
 Just gonna stand there and hear me cry
  But that’s all right because i love the way you lie…
(Hãy đứng yên đó và lặng nhìn em hóa tro tàn.
Mọi việc sẽ ổn thôi vì em vốn yêu cách cơn đau giày xé
Cứ đứng đó và lắng nghe tiếng em nức nở
Không sao cả vì em vốn yêu sự giả dối của anh)

Giọng hát của cô day dứt mà buồn đến lạ, tiếng hát đó vẫn cứ cất lên cho đến khi sương phủ đầy trên người con gái trạc tuổi 27 ấy, với những thanh xuân, hạnh phúc và niềm tin bị dập tắt.
  …
Ngày mà người ta chôn cất cô gái trẻ đó trời bỗng đổ mưa rào, mưa bất chợt… Ngày hôm đó có 1 người đàn ông đứng trước mộ cô, 1 giọt nước lăn trên khuôn mặt thanh tú hòa lẫn với cơn mưa lạnh ngắt!

Sad!!!…
© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容