LÀM SAO ĐỂ CON TRAI VÀ CON GÁI KHÔNG CÒN MƠ HỒ VỀ NGƯỜI MÌNH THÍCH NỮA? ( Phần 3/5 )

Sau khi ăn xong, bởi vì ủng hộ môi trường mà chúng tôi quyết định đi chung xe điện, vì một số người không biết đi xe điện (trong đó có tôi), cho nên là hai người một chiếc, đọc tới đây có phải bạn nghĩ là tôi sẽ ngồi sau xe của cậu ấy không? Tiếc là đây không phải tiểu thuyết, tôi ngồi sau xe của một bạn cùng phòng, cậu ấy ngồi xe điện một mình, cả đoạn đường đi chúng tôi phi như tên bắn, trong khi đang là mùa lạnh nhất ở cái thành phố này. Kết quả khi sắp tới trường thì xe của một số bạn nam bị hết điện nên chúng đã biến thành xe đạp.

Bởi vì không có gì vui nên chúng tôi lại chuyển sang KTV bên cạnh trường học, nhưng mà những người như tôi, ở trong KTV ngoại trừ nghe nhạc và ăn thức ăn, thì không dám động vào cái micro, cho nên chúng tôi lại bắt đầu chơi xúc xắc trong KTV, tôi chơi xúc xắc rất tệ, nhưng cậu ấy lại rất lợi hại, sau mấy hiệp, trong lòng tôi đã âm thầm này sinh cảm giác sùng bái ha ha ha, trong ánh sáng mờ ảo, cậu ấy cúi đầu đến gần tôi, đôi mắt sáng ngời như ánh lên những vì sao nhỏ, cậu ấy nói: “Năm con sáu”, được rồi không đùa nữa, cậu ấy dạy tôi làm sao để thắng, nhưng tất nhiên là không được nói với người khác, nếu không thì sau này sẽ càng khó để thắng hơn hi  ^ ^ Tôi không biết uống rượu, cho nên cậu ấy chỉ rót cho tôi một chút cocktail, nhưng mà thực tế đã chứng minh rằng, bạn nhất định phải tránh xa rượu, uống rượu vào là hỏng việc ngay.

Ngày thứ hai là ngày bắt đầu khóa huấn luyện quân sự, do dịch bệnh nên việc huấn luyện quân sự của chúng tôi chỉ có năm ngày, và nước bình thường, mỗi ngày đều nghỉ ngơi, nhưng vẫn vô cùng đau đớn, bởi vì trời quá lạnh, và tôi đã bị cảm lạnh kể từ tuần cuối của học kỳ hu hu, càng cạn lời hơn khi khóa huấn luyện của chúng tôi phân chia nam nữ để huấn luyện riêng biệt, cho nên là tôi đã không gặp cậu ấy trong năm ngày, ngoại trừ thỉnh thoảng thấy cậu ấy nghỉ ngơi trên khán đài, sau đó nghe đâu rằng cậu ấy bị chấn thương đầu gối.

Sau đợt huấn luyện quân sự, chúng tôi lại lập tức đi chơi, lần trước chúng tôi chơi xúc xắc cũng không thích mấy, cho nên lần này định đi ăn trước rồi sau đó đi Thanh Ba chơi cả đêm và ngắm bình minh, chẳng qua là quá ít người, chỉ có L Y X tôi và hai bạn cùng phòng là Q B, những người khác đều gập rút thu dọn hành lý về quê.

Tôi không biết có phải là chỉ có duy nhất mình tôi khi thích một người sẽ đem tất cả những người khác biến thành kẻ địch hay không, đó cũng chính là các bạn cùng phòng với tôi, bởi vì cho tới bây giờ tôi vẫn chưa chính thức nói với cậu ấy chuyện tôi thích cậu ấy. Và sau đêm nay, chúng tôi sẽ về nhà để nghỉ đông, cho nên tôi định nói trước với các bạn cùng phòng của mình, thứ nhất là để nắm bắt cơ hội, thứ hai là tôi không thể nhẫn nhịn được nữa rồi.

Thanh Ba mà chúng tôi đi cũng ở gần trường học, cũng không đông người, hoàn cảnh rất tốt, không có cái gọi là khói sương lượn lờ, hay là kiểu ăn chơi đàn điếm. Là những đứa trẻ ngoannhư chúng tôi thì rất hiếm khi đến những nơi như thế này, cho nên chún tôi đều cảm thấy rất thú vị,  vô tình uống hơi nhiều, và cậu ấy có vẻ có nhiều kinh nghiệm hơn chúng tôi một chút, cậu ấy luôn bảo chúng tôi uống nhiều nước nóng và ít uống rượu lại, sau đó chúng tôi chơi bi da trong Thanh Ba, không biết là tại sao, hôm đó cậu ấy cùng với bạn cùng phòng của tôi có vô tình chạm vào nhau, tôi có chút không vui, nhưng cũng không thể nói gì, chỉ có thể giữ riêng trong lòng,…

Mặc dù chơi rất vui, nhưng Thanh Ba không mở cửa suốt đêm, chúng tôi lang thang trên phố lúc hai giờ rưỡi sáng, X và bạn cùng phòng Q của tôi đã uống say bí tỉ mất kiểm soát, KTV gần đó gần như cả đêm không mở, đường cùng bí lối chúng tôi còn dẫn theo hai con ma men, chỉ có thể tìm chỗ cho bọn họ ngủ, nhưng mà sự việc ngoài ý muốn, ngoài Y ra, không có ai mang theo giấy chúng minh cả, nếu như bạn hỏi vì sao Y đem theo giấy chứng minh thì đó là vì hắn vốn dĩ muốn tự mình thuê một phòng ngủ để đợi khi trời gần sáng thì đi gọi chúng tôi đón bình minh, sự thật đã chứng minh rằng cậu ấy đúng, những người trẻ tuổi cũng không thể thức cả đêm…

Thật khó để tìm một khách sạn không yêu cầu giấy chứng minh của tất cả mọi người, chúng tôi thuê hai phòng, Y đề nghị một phòng cho ba người, hai người chăm sóc một người, nhưng tôi muốn ở với Y vì ý định ích kỷ của mình, cho nên đem X để lại cho L, và nhanh nhảu chạy về phòng của bọn họ, tuy nhiên vì biết trước rằng quan hệ giữa X và L là huynh đệ tốt nên tôi mới yên tâm để cô ấy cho cậu ta. Trằn trọc hồi lâu, ma men cuối cùng cũng đã ngủ, ba người chúng tôi nằm trên giường lớn, cậu ấy thì nép vào cái giường nhỏ bên cạnh, đứa bạn say rượu ngủ ở chính giữa, tôi ngủ bên phải của cậu ta, cách cậu ta chỉ một khoảng cách rất gần, nhưng mà trong tình huống như vậy thì ai mà ngủ cho được chứ! ! Trong bóng tối tôi cố gắng nhìn rõ mặt cậu ấy, nhưng mà không thành công, cậu ấy ngủ rất yên tĩnh, cậu ấy nói cậu ấy không ngáy, tôi đối mặt với cậu ấy, cậu ấy đối mặt với tôi, ngoại trừ tiêng thở của chính mình và tiếng ngáy của tên bạn say rượu bên cạnh thì tôi không thể nghe thấy được bất kỳ âm thanh nào khác cả, không biết là đã qua bao lâu, tôi cảm thấy hình như mọi người đều đã ngủ ngoại trừ tôi ra, đây là lần đầu tiên tôi ngủ cùng phòng với người khác giới mà tôi thích, mặc dù không phải một mình, nhưng mà tôi vẫn không thể kìm nén được sự phấn khích và hồi hộp của chính mình, mãi cho đến khi thức dậy theo thời gian đã thống nhất thì tôi vẫn không thể thật sự chìm vào giấc ngủ, chỉ có ý thức mơ hồ một chút. Hơn sáu giờ, tôi tỉnh lại, là điện thoại của người bạn cùng phòng B rung lên, tôi nhấc máy và hỏi cô ấy: “Tỉnh rồi hả”  “Cậu còn nhớ tớ đã từng nói với cậu về người khách nam mà tớ động lòng không?” (Đây là bí danh mà tôi đặt cho cậu ấy, tôi đã tiết lộ một chút cho bạn cùng phòng của mình) Cô ấy nói: “Hả??” “Không phải là Y đó chứ?”

Tối ngày hai mươi tám tháng một, tôi cùng các bạn cấp hai đi nhậu nhẹt trên KTV, một người cùng lớp có cái tên rất hay cần giải tỏa nỗi buồn bằng rượu bởi vì cậu ấy sắp bị chia tay rồi, kết quả là vận may của tôi quá kém liên tục thua, nhưng miệng vẫn ăn không ngừng, đó là sự thật, tôi cẩn thận đăng ảnh tôi đang uống rượu trong nhóm và X dường như cũng có ý làm mối, bảo tôi đừng uống nhiều, nếu uống nhiều thì bảo Y tới đón tôi, bởi vì cậu ấy sống ở gần đây, nhưng cậu ấy lại nói, cậu ấy đã sợ những người trong kí túc xá của chúng tôi uống rượu rồi, cảm giác giống như tôi bị ghét bỏ vậy hu hu hu.

Sau khi rời khỏi KTV, mọi người về nhà, còn tôi thì uống tới muốn nôn ra, có hai người bạn học về cùng đường với tôi, lúc này, tôi thấy cậu ấy gửi tới một tin nhắn: Còn sống không

Tôi đột nhiên tỉnh rượu, trả lời: Còn

Cậu ấy: Có chóng mặt không

Tôi: Vẫn ổn

Mấy phút sau…

Tôi: Tớ nôn rồi ha ha ha

Từ nôn ở đây là một động từ chứ không phải tính từ

Cậu ấy: Cậu vẫn ổn chứ, muốn tớ đón thì nói một tiếng, dù sao thì cán bộ của lớp chúng ta cũng chỉ có duy nhất một người ở nơi này thôi

Cậu ấy: Về tới nhà rồi thì nói một tiếng, chóng mặt thì gửi định vị

Tất nhiên tôi không thể để cậu ấy nhìn thấy tôi trong bộ dạng xấu hổ này

Có trời mới biết dựa vào cái danh kẻ nghiện rượu này thì tôi hạnh phúc và vui sướng biết bao nhiêu

Sau khi tỉnh rượu trở về nhà, tôi trả lời cậu ấy: Cán bộ đã vất vả rồi, còn phải làm thêm nhiệm vụ này nữa

Mình sẽ viết từ từ, và đợi mình viết hết thì các bạn sẽ biết kết quả nhé

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容