Sống lại năm 1993

Mở đầu

Giang Tây Văn ngồi trước máy tính trông lúc nào cũng ỉu xìu buồn ngủ, đã mơ màng suốt cả một buổi chiều, nhưng sao bây giờ CMN vẫn còn buồn ngủ như vậy, càng bực bình hơn nữa là cảm giác buồn nôn đáng ghét này.

Anh cũng không nhớ là bản thân bắt đầu đau ốm liên miên từ khi nào, cho dù có khá hơn một chút thì đầu óc cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Với đôi mắt lúc nào cũng nhập nhèm buồn ngủ như vậy, anh không thể tập trung tinh thần để sáng tác, rõ ràng đây không phải là một cơ thể mà một người đàn ông ba mươi tuổi nên có.

“Tiền của bố chính là tiền của con, đây là thực tế xã hội, anh không muốn phục cũng không được, có bản lĩnh thì đừng có làm việc dưới tay tôi, đừng đụng đến IT!” Giọng nói của Lâm Tranh lại vang lên bên tai, cũng bởi vì câu nói này mà Giang Tây Văn tức giận nộp đơn từ chức, đương nhiên Lâm Tranh không giữ anh lại.

Đáng ghét, ông đây không tin là không viết được?! Giang Tây Văn lắc đầu mạnh. Lâm Tranh, tôi buốn anh biết rằng tôi không hề thua kém anh! Tô Lai, aizz, Tô Lai…

Nghĩ đến Tô Lai, Giang Tây Văn không khỏi nản lòng, người con gái mà anh cực kỳ ái mộ lại trở thành cấp trên của anh, là vợ chưa cưới của phó tổng giám đốc Lâm Tranh.

Tô Lai là bạn học thời đại học của Giang Tây Văn, đôi mắt rất to, mũi thì nhỏ nhắn, khuôn mặt búp bê, thật sự rất đáng yêu. Cô không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà thành tích học tập cũng đặc biệt xuất sắc. Dù vậy, cô không hề kiêu ngạo, mà tính cách lại còn nhiệt tình hào phóng giống con trai, một cô gái như vậy, đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm.

Giang Tây Văn thì rất ít khi giao tiếp với người khác, thuộc kiểu người dù ở bất cứ đâu cũng sẽ không được người khác chú ý đến.

Giang Tây Văn thích Tô Lai từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng tính cách hướng nội và tự ti khiến anh dù chỉ nói một câu với Tô Lai cũng phải thở dồn dập, đừng nói là nói ra tình cảm.

Chỉ có khi ở trên mạng, anh mới là một con người khác, anh là một Hacker, một thiên tài được nhiều người trong giới coi là có năng lực để trở thành Hacker hàng đầu, bản lĩnh Hacker cho anh một niềm tin là sẽ có thể cưới được Tô Lai, nhưng lòng tin này lại bị phá vỡ bởi một câu nói của Tô Lai.

Là một thí sinh của cuộc thi hùng biện, Tô Lai lấy Hacker làm chủ đề, cô nêu rõ quan điểm của mình, ‘Một Hacker xem việc phá hoại máy tính của người khác làm thú vui không khác gì ăn trộm’.

Từ đó, Giang Tây Văn không còn xâm nhập mạng thêm một lần nào nữa. Anh rất biết ơn bài tổng kết của Tô Lai, nhờ câu nói này mà anh bắt đầu cố gắng để biến giấc mơ kia thành sự thật, dồn hết tài năng của mình vào việc phát triển chương trình.

Anh đã giành được giải nhất cuộc thi thiết kế chương trình dành cho sinh viên ở hai kỳ liên tiếp, đây là vinh dự mà trường đại học bình thường chưa từng có, cũng vì vậy, anh có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với chủ tịch hội sinh viên Tô Lai, đó là những ngày tháng vui vẻ nhất của anh.

Năm ba đại học, Tô Lai đi du học nhưng anh và cô vẫn giữ liên lạc. Sau khi tốt nghiệp, Giang Tây Văn ở lại thành phố Mặc và tham gia vào chi nhánh ở Trung Quốc của SSUN – một công ty nổi tiếng quốc tế, với tư cách là một lập trình viên cao cấp. Năng lực của Giang Tây Văn ngày càng phát triển, anh trở thành nhân viên cốt cán của công ty, tính cách càng ngày càng cởi mở hơn. Lúc Tô Lai ở bên kia điện thoại biết được tin này liền cười nói vui vẻ, điều này làm Giang Tây Văn cảm thấy giấc mơ của mình ngày càng chân thật.

Nhưng vào thời điểm Tô Lai sắp về nước, Giang Tây Văn nhận được tin cô sắp kết hôn, chồng chưa cưới của cô chính là một trong những phó tổng giám đốc công ty – Lâm Tranh.

Người công khai tin tức này là tổng giám đốc công ty chi nhánh tại Trung Quốc, một người phụ nữ mạnh mẽ gần năm mươi tuổi, Tô Lai chính là con gái của bà ấy, Giang Tây Văn cực kỳ bàng hoàng sau khi biết điều này, tiếp đó là một nỗi buồn vô tận. Từ lâu, anh đã biết Lâm Tranh có một người bố là cựu quan chức cấp cao và hiện tại đang là một người kinh doanh mạnh mẽ.

Môn đăng hộ đối! Giang Tây Văn cảm thấy mình thật ngu ngốc, cuộc trò chuyện thân mật nhất giữa anh và cô cùng lắm là như giữa hai người bạn, là do anh không chịu từ bỏ sự ảo tưởng của bản thân.

Giang Tây Văn rất mong Lâm Tranh là kiểu con ông cháu cha, vậy thì anh có thể chống lại vận mệnh, nhưng thực tế và trong phim thì khác nhau hoàn toàn, Lâm Tranh không phải loại công tử bột chỉ biết ăn chơi, thành tích sau khi nhận chức phó tổng giám đốc của anh ta rất tốt, tất cả những điều này khiến Giang Tây Văn chỉ có thể bất lực đau khổ.

Trong một lần say rượu, Giang Tây Văn đã buột miệng khiến Lâm Tranh biết được tình cảm của mình, anh ta cũng không nói cho Tô Lai mà chọn cách một mình thuyết phục. Không nhận được câu trả lời như mong đợi, anh ta tức giận để lại câu nói kia buộc Giang Tây Văn phải từ chức.

Sau khi từ chức, Giang Tây Văn suy nghĩ rất lâu mới biết thực tế là như thế nào, tiền là một yếu tố quan trọng để hình thành nên tình cảm, có tiền mới sống được, có tiền mới có thể có một gia đình hành phúc, vật chất là cơ sở tạo nên hôn nhân.

Sau đó, anh tiếp tục sống tại thành phố Mặc, trở thành một người sáng tác online.

Tháng sau là đám cưới của Tô Lai, nhìn chằm chằm vào ánh sáng chói mắt của máy tính, nhìn font chữ số năm trên văn bản word, Giang Tây Văn ngày càng bực bội, một lần nữa anh tỉnh táo suy nghĩ về một cuộc sống lành mạnh, nhưng cơ thể lại không nghe theo lý trí, buồn ngủ, chóng mặt, buồn nôn, lạnh quá, căn phòng thuê tồi tàn này! Hai mắt Giang Tây Văn bắt đầu mơ màng, càng ngày càng buồn ngủ…

“Tô Lai, xong chưa, nhanh lên, cả nhà Tiểu Lâm còn đang chờ đấy, trang điểm đám cưới thôi mà tốn hết cả nửa ngày, đơn giản một chút là được rồi.” Mẹ ở dưới lầu gọi cô con gái của mình,

“Đây rồi, mẹ, đừng vội như vậy mà!” Trên mặt Tô Lai hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nhưng giọng nói vẫn rất nhẹ nhõm, cô khóa kỹ quyển nhật ký vài năm trước thêm một lần nữa, vừa rồi tự nhiên cô thoáng bối rối, cô nhớ tới một người nên lật lại quyển nhật ký cũ để hồi tưởng.

Người này không thích nói chuyện, nhưng cô lại thích nhìn dáng vẻ của anh khi lên kế hoạch cho công việc. Bởi vì gia đình nên cô phải đính hôn với Lâm Tranh sớm, nhưng sau khi cô về nước, cô đã cố gắng trì hoãn ngày cưới để chờ anh, trong suốt một năm, cô đợi anh hỏi cưới, thậm chí cô đã nói bóng gió mấy lần, nói cô không quan tâm đến gia đình, địa vị và tiền bạc đều có thể dựa vào tài năng và chăm chỉ để đạt được.

Nhưng rõ ràng anh có thích cô, lại giả bộ nghe không hiểu, mãi vẫn không chịu mở miệng.

Aizz, anh đã không dám nói, vậy thì việc gì cô phải vì anh mà cứng đầu với bố mẹ, Lâm Tranh lại rất tốt với cô, vậy thì hãy cứ để bí mật này bị chôn vùi mãi mãi đi! Tô Lai thở dài, buông xuống buồn phiền trong lòng.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Mun0434的头像-Weibo24h.com
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容