Gần đây có việc tử tế nào bạn đã từng làm, đột nhiên mang lại hồi báo?

ASK

Gần đây có việc tử tế nào bạn đã từng làm, đột nhiên mang lại hồi báo? 🙂 

REPLIES

Trường cấp III của mình có một chương trình dành riêng cho các bạn nhỏ có hoàn cảnh đặc biệt được tham gia vào các khóa học chính quy. Đó là một chương trình khá hay ho và mang lại nhiều hiệu quả.

Năm ngoái, mình ngồi cạnh một em bé như thế trong lớp học Nhiếp ảnh. Mình không chắc em bé bị bệnh gì, nhưng mình biết bé không thể tự mình cử động hay trò chuyện, dù em hiểu tất cả những gì mọi người nói với em. Tất nhiên em ấy cũng phải ngồi trên xe lăn suốt ngày. Đi cùng em còn có một bạn tình nguyện viên để giúp đỡ.

Mỗi sáng mình đều vẫy tay chào bé, hoặc giúp bạn tình nguyện viên của bé hiểu về bài giảng rõ hơn. Mình cũng không nghĩ gì nhiều, vì việc này cũng chẳng có gì to tát. Chính bản thân mình cũng không mấy để tâm, mà mấy đứa nhóc khác trong lớp chắc cũng chẳng nhận ra.

Bỗng một ngày bạn tình nguyện viên kia gọi mình đến, rồi nói cảm ơn mình. Mình còn không biết mình đã làm gì nữa, nhưng cô ấy đã đưa mình một thẻ ưu đãi khoảng 65 tệ, rồi giải thích với mình rằng những việc làm nho nhỏ của mình như giúp cổ với đống máy ảnh hay đối xử tốt với em bé ấy còn tuyệt vời hơn rất nhiều so với những việc những bạn học sinh khác đã từng làm. Hôm đó về nhà mình đã khóc nức nở, vì mình không thể tin rằng những bạn học sinh trong trường mình thậm chí còn không đủ tử tế để giữ cửa cho các bạn tình nguyện viên hay các bé khuyết tật, thậm chí một việc tốt thoáng qua hay làm vì lịch sự cũng không. Mình còn chẳng cố gắng quá nhiều, còn bạn tình nguyện viên đã kể mình nghe chuyện các bạn học sinh trường mình đã tìm mọi cách để tránh né và không phải giao thiệp với các em bé khuyết tật.

Chuyện này xảy ra với bạn trai của mình. Anh ấy đang sống tại Thâm Quyến một mình, làm việc cho một công ty IT. Chúng ta đề biết mấy cậu trai ấy mà, luôn có thói quen không bận tâm đến chuyện dọn dẹp phòng ốc, nhà cửa, họ thường sống trong mấy căn phòng bừa bộn hệt như phòng trọ vậy.

Một buổi sáng ảnh đang làm việc trên laptop, ảnh có một đống mấy chai nhựa đã uống hết, mấy chai nước ngọt, bánh kẹo và mấy thứ linh tinh cần vứt đi đầy trong phòng. Cô lao công thường đến dọn dẹp tòa nhà nơi ảnh sống nhìn thấy đống đó (vì ảnh để cửa mở) liền hỏi : “Cho cô mấy chai nhựa đó được không?”. Ảnh bèn nghĩ chắc cổ khát nước (một suy nghĩ rất cạn lời) nên lấy cho cô ấy một chai nước mới, còn mấy chai cũ cũng đóng thùng lại cho cổ luôn. Nhìn biểu cảm cũng thấy cổ rất hạnh phúc, cổ lại tiếp tục nòi : “Phòng con bẩn ghê, cô dọn được không?” Và ảnh đồng ý. Vậy đó, chỉ vì một giây tốt bụng thoáng qua, phòng của ảnh được dọn dẹp hộ luôn. Sau khi cổ dọn xong, bạn trai mình hỏi ảnh cần phải trả cho cô ấy bao nhiêu tiền, và nhận được một câu trả lời rất bất ngờ : “Con cho cô nước uống, thời bây giờ chẳng mấy ai bận tâm đến người nghèo nữa, nên cô cũng không cầm tiền của con đâu”. Ảnh ngạc nhiên đến đứng hình, nên chỉ kịp load được câu “Con cảm ơn ạ”. Mình không nghĩ đây là việc tử tế nhất, hay là hồi báo lớn lao nhất, nhưng khi nghe ảnh kể câu chuyện này, mình cũng muốn chia sẻ với mọi người.
Không phải xảy ra với tui, mà là với bạn thân của mẹ tui, nhờ tui đó! Lúc đó đang là kỳ thi học kỳ năm lớp 10, còn tui sắp thi Lịch sử. Như thường lệ tui vẫy taxi đi học. Khi đang trên xe, tui nhặt được một chiếc ví nhỏ của nữ bên cạnh ghế ngồi. Tui hỏi tài xế phải của ổng không, còn gọi cho cả mấy khách hàng trước nữa, nhưng ai cũng bảo không phải. Tui bèn mở ví để coi chủ nhân là ai. Trong ví có khoảng 640 tệ với một thẻ bệnh viện. Tấm thẻ này là loại thể của bệnh viện đối diện nhà tui. Sau khi thi xong tui liền đến đó, lễ tân hướng dẫn tui đến phòng bệnh. Khi đến bên giường bệnh của bệnh nhân đó và đưa cho cổ chiếc ví, thân nhân của cổ bắt đầu khóc nức nở. Thật ra họ rất nghèo, mẹ của cổ đang phải phẫu thuật mắt tại bệnh viện. Cô ấy cảm ơn tui rất nhiều vì đã trả lại ví, tất nhiên đây không phải là chuyện tuyệt vời nhất, nhưng lại khiến tui rất vui vẻ. Rồi đột nhiên rất nhiều mấy cô y tá chạy ra và cảm ơn tui rối rít. Thì ra cô thân nhân đã nghi ngờ nhân viên bệnh viện lấy cắp ví của cổ. Tui được đưa đến gặp quản lý bệnh viện, bác ấy cảm ơn tui và bất ngờ hơn là gọi cho bố mẹ tui. Bố mẹ tui cũng quen bác ấy, vì sống trong cùng một khu. Bác ấy bảo tui đã bảo vệ uy tín bệnh viện trước tranh cãi chứa chấp kẻ trộm. Tui được khen ngợi nhiều lắm. 2 năm sau đó, bạn của mẹ tui phải phẫu thuật cũng ở bệnh viện này. Dì ấy cũng không giàu có gì, nên bố mẹ tui đành tìm đến ban quản trị của bệnh viện để hỏi han về chi phí phẫu thuật. Bác quản lý nhận ra bố mẹ ngay lập tức, và giảm hẳn 30% phí phẫu thuật cho dì ấy. Đến giờ, gia đình tui vẫn giữ quan hệ tốt với bác quản lý. Ngạc nhiên hơn là có rất nhiều y tá biết tui, và đối xử với gia đình tui với thái độ vô cùng niềm nở.
Một thằng bạn tui không thân lắm vừa bị hỏng mất xe, mọi người biết đấy, ở thành phố lớn mà, phương tiện di chuyển lúc nào cũng cần. Nếu đây là chuyện thường nhật thì tui đã mặc kệ nó, nhưng vì tui sắp chuyển đến thành phố khác rồi… tui đã quyết định sẽ giúp nó nhiều nhất có thể khi tui vẫn còn ở đây. Hôm đó là 1 ngày trước khi tui chuyển đi, sau khi đã chở nó chạy đi chạy về hơn 200km mấy tuần qua, tụi tui định đi quyên góp mấy bộ quần áo cũ. Đang trên đường thì xe đứt thắng. Thằng bạn vậy mà đã xử lý tình huống rất tốt và chúng tui đã an toàn về đến nhà. Nếu chuyện này xảy ra trên đường cao tốc, có lẽ tui đã ngủm rồi. Sống tử tế thật sự được trời độ các bác ạ.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容