Cuối cùng cũng có thể buông tay được rồi!
Cuối cùng cũng có thể buông tay! (2/3) – Weibo24h.com
An đến đám cưới chọn một chỗ cạnh mình và chờ đợi, đợi 10 phút mà dài như cả thế kỷ. Rồi Nhân cũng đến nhưng không phải một mình, Nhân đến với một nửa thật sự của Nhân. Đưa cô ấy giới thiệu với bạn bè cùng lớp cấp 3. An và Nhân khác lớp nên dĩ nhiên không cùng bàn. An không nhớ nổi sau đó mình đã cười nói chào hỏi Mai người yêu của nhân như thế nào. Và còn phải đứng cười toe toét chụp hình cùng cô dâu chú rể và cặp đôi Nhân Mai nữa chứ.
An vùi đầu vào công việc cố gắng lấp đầy khoảng trống trong tim. Có những thứ không gì thay thế được, không gì có thể lấp đầy. Nhân vẫn giữ liên lạc với An như trước và quả thật chẳng có gì có thể chê trách. vì người bạn đầy trách nhiệm này luôn là người đầu tiên gọi điện chúc mừng sinh nhật An, cũng là người cuối cùng hôm ấy gọi lại để hỏi xem An đã trải qua một ngày thế nào.
An chưa bao giờ bấm thích những tấm ảnh có hơn trăm lượt like của An trên Facebook, nhưng chỉ cần An vừa đang một câu đầy tâm trạng không vui, cậu bạn sẽ gọi điện thoại hỏi An ngay, có khi là điện thoại đường dài nếu Nhân đang đi công tác nước ngoài.
Hiểu tính bạn từ nhỏ An không hề lăn tăn hay huyễn hoặc bản thân về sự quan tâm của Nhân. Nhưng An biết là mình khép cửa trái tim với những vệ tinh săn đón cô, vẫn tự cho rằng mình được Nhân nuông chiều quá thành ra hư hỏng, nhìn đâu đâu cũng so sánh: dù đàn ông tốt cách mấy cũng chỉ thấy là phiên bản bị lỗi của Nhân.
Từ sau đám cưới Thảo hai năm thì Nhân cũng lập gia đình với Mai, may thay đang bận một chuyến công tác xa, nên không đến dự đám cưới Nhân được. Đã đủ buồn từ lúc xem ảnh cưới trên Facebook rồi. An không nghĩ mình đủ bản lĩnh đối diện với nụ cười răng khểnh ấy, trong một khung cảnh mà cô đã hàng ngàn lần tưởng tượng mình là nhân vật nữ chính.
Đoạn phim hồi ức kết thúc!
Giờ An đang ngồi trên chuyến xe đến thành phố có hai vợ chồng Nhân Mai sinh sống, trong chuyến công tác kết hợp du lịch ngắn ngày. Công việc được giải quyết ổn thỏa, cuối tuần An tranh thủ ghé thăm bạn, Nhân vẫn đang giám sát công trình gấp ở tỉnh, chưa về kịp. Mai có lẽ được chồng dặn từ trước, dẫn An đi thăm di tích thắng cảnh.
Mai rất giống Nhân, đúng là có tướng phu thê, gương mặt tạo nhiều thiện cảm khi đối diện. Lần gặp trước trong đám cưới Thảo, vì Mai trang điểm đậm, An lại đang trong cơn choáng váng nên bây giờ An mới có dịp nhìn Mai kỹ hơn. Cảm nhận về người này rõ ràng hơn, mà nhiệt tình giới thiệu lịch sử với từng nơi đến, cười nói thân thiện phóng khoáng. Tự nhiên An thấy mình yêu mến cô gái này quá đỗi
Mai vô tình nhắc đến Thảo, cách nói chuyện như thế biết rất rõ về nhau. an giật mình:
“Mai biết Thảo sao?”
“Có chứ, Mai thân với Thảo lắm nha. Bọn tôi cùng trường Trung cấp Y tế đó. Thảo với Nhân không kể cho An nghe sao?”
Câu nói vô tư của Mai như 1 cú đập mạnh vào lồng ngực An. An chỉ nghe nhân nói lại Nhân gặp Mai trong một chuyến công tác dài ngày, Mai là y tá đã chăm sóc Nhân trong thời gian sốt thương hàn. An cũng biết Thảo cũng từng có một người bạn tên Mai, thân nhau lắm có gì cũng tỉ tê cùng nhau. Chỉ là An chưa từng được biết và cũng chưa bao giờ tự liên hệ được, Mai- vợ Nhân và Mai- bạn Thảo là một, Tự nhiên An thấy buồn kinh khủng, An chỉ là người thừa. An đâu có là gì trong mối quan hệ Thảo- Nhân- Mai này.
“Phiền Mai quá, dẫn An đi nắng nôi sáng giờ!”
“Hì, có gì đâu. An là bạn thân của Nhân với Thảo, nên là Mai cũng xem An là bạn thân luôn, mình đi tiếp đi.”
“Mai xem An là bạn thân sao?”
Buổi chiều thì Nhân về, hai vợ chồng mời An ăn đi ăn buffet, lẩu băng chuyền. An tiện tay lấy một con sò điệp, hào hứng:
“Bữa nay ăn sò điệp nhúng lẩu, chứ bình thường ăn sò điệp nướng phô mai ngon hơn. Khi nào hai bạn vào Sài Gòn An sẽ giới thiệu quán ốc ngon lắm. Sò dương hay là hàu nướng, phô mai cũng rất là ngon.”
“Oh! Nhân… Nhân không ăn được phô mai đâu, dị ứng với mấy thứ bơ sữa á. Vợ nhân cũng vậy đó, hai đứa tôi khẩu vị giống nhau.”
Nhân quay sang kí đầu vợ, mắt đắm chìm trong mắt. An cụt hứng buông con sò điệp xuống. Ngẫm ra trước cảnh tình tứ đẹp đẽ đó.
15 năm thân thiết An biết rất nhiều, mà hóa ra cũng chẳng biết gì về Nhân. Chỉ có chuyện bạn mình không thích phô mai thôi, mà An cũng đâu có biết. Bảo sao chuyện Mai là bạn thân của Thảo An cũng chẳng hay gì.
Buổi tối về An nhắn cho Mai một tin nhắn:
“Nhân thiệt tốt phước mới lấy được Mai, An nói thật lòng. Thật tâm chúc phúc cho hai người”
Mai đáp lại bằng biểu tượng mặt cười
“An có nói ngược không, họ hàng ai cũng nói Mai tốt phước lấy được Nhân đó”
“Ừ! Thì có phúc có nhau”
An nhắn lại thấy đầu nhẹ nhõm như chút được gánh nặng lâu năm. Giờ thì An có thể buông được rồi.
暂无评论内容