Cuối cùng cũng có thể buông tay! (2/3)

Cuối cùng cũng có thể buông tay được rồi!

Cuối cùng cũng có thể buông tay! (1/3) – Weibo24h.com

Nhân và Thảo trở thành một đôi, như là lẽ dĩ nhiên phải thế. An vẫn miệt mài với những đường chạy của buổi sáng sớm, tuy nhiên chỉ còn một mình. Không được ngôi sao thể thao gọi dậy chạy như thời cấp hai nữa. Thỉnh thoảng An bùng một buổi học thêm. Đứng trên lầu cao theo dõi một trận thi đấu, vẫn nhớ rõ thói quen của một người, như không uống nước suốt trận, chỉ đợi tiếng còi tuýt lên là phải có sẵn một chai nước suối.

Cái khác người đó nhảy lên khi ghi bàn, chạy ra sát đường biên vỗ tay reo hò ăn mừng với An. An đứng nhìn xuống nhẹ mỉm cười hiểu rằng, sự xuất hiện của mình trên sân giờ không còn cần thiết.

Dáng người an nhiên của Thảo sáng rực một góc sân, đủ làm những trái tim hâm mộ Nhân chùn bước.

An lên thành phố vào học một trường kinh doanh danh tiếng. Nhân học Xây dựng ở một trường cao đẳng nhỏ ở tỉnh nhà, Thảo đang theo đuổi ước mơ y tá của một tỉnh lân cận, như bản tính lành ngoan xưa nay.

Một lần An về thăm quê Nhân biết được rủ An dậy sớm ra đường chạy quen thuộc.

Tháng trước tụi tôi chia tay rồi.

Mối tình đầu thật mong manh non dại mà những kỳ vọng lại quá lớn lao. Lạ kì thay An đón nhận tin ấy không phải bằng niềm hân hoan nhen nhóm hi vọng ích kỷ, đều vẫn được mô tả trong những quyển tiểu thuyết An đọc,về chuyện ba người.

An chỉ thấy đau và cứ thế nước mắt nóng hổi hòa cùng mùi hôi rơi tong tong xuống mặt đường, theo từng nhịp chạy của hai đứa.

Buổi tối An và Nhân ngồi trong phòng khách, chụm đầu chơi cờ caro. Bàn nào An cũng thắng, An thích thú viết tên mình to tướng đè lên ván cờ. Chơi hoài cũng không được lại, Nhân đợi lúc An vừa viết tên song, ghi thêm hai chữ NH phía trước rồi bật cười. Chữ An biến thành chữ Nhân ngoạn mục.

Bất giác An sững người nhận ra Nh là một nửa của An, An là một nửa của Nhân.

Một lần khác ăn và Thảo về quê cùng lúc, đi uống nước với Nhân. Khi Tháo đáp lại lời hỏi thăm “khỏe không bạn hiền” bằng nụ cười tự nhiên sáng rỡ. An biết mọi chuyện giữa họ giờ đã qua, cả 3 lại trở nên thân thiết như chưa từng các khoảng cách không gian và thời gian nào phát ngang thời niên thiếu của mình.

An trước sau với Nhân vẫn là thứ tình cảm mộc mạc chân thành và lặng câm, vẫn vui vẻ chúc mừng khi nhân khoe bạn gái mới, mà nghe lòng mình rạn vỡ.

Đón xe về ngồi bên Nhân hàng giờ, lúc nhân buồn sầu khi người yêu phản bội quay lưng. Vì an là tri kỷ của Nhân, như Nhân vẫn thường nói thế với An thế là đủ, không đòi hỏi hay kỳ vọng gì hơn.

Bởi kết thúc buổi chơi cờ ca rô năm nào. Nhân ngồi nắn nót một chữ friend, cách điệu đưa cho An như kiểu:

Có chuyện gì xảy ra thì An cũng vẫn là bạn của Nhân nha

An đã gật đầu như bản phân vai từ đầu đã vậy rồi. Trước đây là bạn, suốt đời là bạn. Chuyện tình cảm không phải là xếp hàng tới lượt, An hiểu dù nhân chia tay Thảo thì An không bao giờ là người tiếp theo.

Đám cưới Thảo An dậy từ sớm, gội đầu rồi sấy tóc. Có điện thoại từ Nhân:

Đi đám cưới chưa bạn?”

“Chưa đâu Nhân, An đợi tóc khô. Nhân đi chưa?”

“Chưa, Nhân đợi một nửa của Nhân

An nghe tim mình lỡ một nhịp, y như lúc phát giác ra điều đặc biệt trong tên An và Nhân bên bàn cờ caro. Dù An chưa từng dám hi vọng Nhân có khi nào từng ấy năm khiến Nhân nhận ra An là điều không thể rời xa. Nhân có cùng cảm giác giống An không? Có phải Nhân định nhân dịp này thổ lộ điều gì không?

An đi trước đây, gặp Nhân sau nha!” An bối rối nói nhanh rồi cúp máy.

Tobe continued…
Sosad!
© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容