CHUYỆN THÊ THẢM NHẤT TRONG CUỘC ĐỜI BẠN LÀ GÌ ? ( Phần Cuối )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/59607612/answer/1526517594?

——————————

CHUYỆN THÊ THẢM NHẤT TRONG CUỘC ĐỜI BẠN LÀ GÌ ?

09

6.8.2019 Tin dữ

Ba tôi bị bệnh nặng, chuẩn đoán ra bệnh vào tháng 5, lúc đó tôi ra ngoài thực tập, mẹ không nói với tôi, ba bệnh rất nặng, lúc tôi quay về, ba đã hấp hối rồi.

Tôi không ngờ ông bố khỏe mạnh của mình lại rời xa tôi như vậy, tôi có một cảm giác không chân thật.

Trong tang lễ của ba, tôi nhìn thấy cả nhà họ Đường, Đường Đức, Đường Điềm Điềm và Lưu Mỹ Thục.

Tôi không nghĩ rằng họ sẽ đến, tôi cũng không biết tại sao họ lại đến, tôi vốn nghĩ rằng chỉ có Lưu Mỹ Thục.

Tôi không khống chế được mà nhìn họ, mẹ giữ chặt tôi, dường như sợ tôi sẽ làm ra chuyện gì, tóc mẹ đã bạc trắng hơn nửa đầu, trên mặt là những vết nhăn của năm tháng.

Mẹ nói: “là mẹ bảo họ đến, những ngày cuối của ba con…. họ giúp đỡ rất nhiều, tiền viện phí của ba, hơn một nửa là mượn của nhà họ”

Tôi cười, tôi nói không sao đâu mẹ, đều đã qua rồi.

7.8.2019 Đường Đức là người tốt

Đường Đức là người tốt.

Thông qua 10 năm quan sát của tôi, ông ấy thật sự là một người tốt, ông ấy là một người ba tốt, một người chồng tốt, một hàng xóm tốt, một người lạ tốt, tính cách ông ấy ôn hòa, xử lý công việc khéo léo, không tính toán thiệt hơn, thường xuyên giúp đỡ người khác.

Ông ấy thật sự xứng đáng với danh xưng người tốt.

Ông ấy chỉ làm việc xấu với tôi, chỉ làm với tôi, mẹ tôi nói, chuyện đó đã qua đi rất lâu rồi, con người không phải thánh thần, ai mà không phạm lỗi.

Tôi cảm thấy mẹ nói đúng, có một số lời một số việc, nói thế nào cũng cảm thấy đúng.

Bởi vì lập trường của con người rất đa dạng, đứng trên lập trường của ba mẹ tôi, đứng trên lập trường của Đường Điềm Điềm, đứng trên lập trường của Lưu Mỹ Thục, của Giản Phi, ai cũng không thể nói ông ta là một người xấu.

Nhưng đứng trên lập trường của tôi, từ lúc ông ta làm việc xấu với tôi, 10 năm nay tôi luôn không vui vẻ, dù cho học đại học xa nhà, tôi cũng chỉ có thể tạm thời quên đi, tôi sống như cái xác không hồn, tôi như một tòa nhà mục nát rỗng tuếch, tôi sợ hãi người khác đến gần, tôi từ chối ý tốt của người khác.

À, giở chứng, tôi chợt nhớ đến 2 từ này.

Giở chứng, tôi cảm thấy bây giờ mình rất “giở chứng”, nhưng không còn cách nào, bây giờ tôi chỉ cảm thấy hắn hủy hoại cả cuộc đời tôi, vào buổi chiều ngày 16.5.2009 hắn kéo lấy tôi, khoảnh khắc hắn đè tôi trên sô pha, cuộc đời tôi vốn đã tan nát rồi.

Nhưng tôi biết rằng, mặc dù hắn ta mang trong mình những trách nhiệm không thể chối cãi, nhưng đổ tất cả lỗi lầm lên người hắn ta là không đúng.

10 năm rồi, cũng không phải là phạm tội cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí còn không bị giam nữa, tại sao phải so đo như vậy, 10 năm nay tôi sống thê lương như vậy, đau khổ như vậy, không thể chỉ trách hắn ta, cũng có yếu tố của bản thân mình.

Do tôi không đủ kiên cường, do tôi không đủ rộng lượng, do tôi nghĩ không đủ thoáng, do tôi cứ để trong lòng, không ai có thể vì lỗi lầm của 10 năm trước mà cứ trách tội người khác, không có lý lẽ như vậy, huống hồ hắn ta còn giúp đỡ ba mẹ tôi, hắn ta chỉ là bị “ma xui quỷ khiến”, hắn ta không cố ý, hắn ta có đang chuộc tội, , hắn ta giúp đỡ chăm sóc ba tôi, hắn ta cho mẹ tôi mượn tiền.

Hắn ta tốt biết bao, lương thiện biết bao, tôi làm mọi chuyện thành ra hôm nay, đau khổ nhiều năm như vậy, thật ra nguyên nhân đều xuất phát từ tôi, là lỗi của tôi.

Hắn ta là một người tốt, chỉ là không cẩn thận làm chuyện xấu với tôi, nhiều năm như vậy là lỗi của tôi.

Xin lỗi.

Nguồn gốc khiến tôi đau khổ chính là bản thân mình, tôi nghĩ thông suốt rồi, cứ như vậy, vấn đề liền được giải quyết dễ dàng rồi.

10

12.12.2019 Vũ Giai của tôi

Hôm qua, Vũ Giai đưa cho tôi một số tiền lớn, tôi hỏi con bé làm sao có được, con bé cười nói, hoàn thành một dự án lớn, phần thưởng của công ty.

Tôi nói con chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé, có thể hoàn thành dự án gì.

Con bé nói mẹ cũng xem thường con quá đi, cũng không xem là con gái của ai.

Tôi nhìn vào gương mặt đang cười của con bé, trong lòng thầm nghĩ đã lâu lắm không được nghe nó dùng giọng điệu tinh nghịch này nói chuyện rồi, trải qua nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tốt hơn rồi, con gái của tôi, cuối cũng cũng tốt hơn rồi.

Lúc đó tôi bị giọng nói nhẹ nhàng của con bé mê hoặc mất, không để ý khoản tiền con bé đưa lại lớn như vậy, thậm chí sau khi trả hết tiền cho nhà họ Đường vẫn còn dư lại.

Hôm qua, Vũ Giai cứ dính lấy tôi, thậm chí còn không xem điện thoại nữa, cùng tôi nằm trên sô pha xem tivi, tôi vui lắm, con bé dường như quay lại như lúc 10 tuổi, dễ thương và trong sáng như vậy, không sầu không lo, cho nên tôi đã lơ là đi sự khác thường của con bé.

4h chiều hôm nay, có một số điện thoại lạ gọi cho tôi, bảo tôi đến bệnh viện, lúc đó tôi nghĩ ngay đến Vũ Giai, sự sợ hãi nhiều năm của tôi, sự lo lắng nhiều năm của tôi, trong thời khắc đó đã biến thành sự thật, lúc đó tôi thấy trước mắt tối sầm, nhưng tôi không thể ngất đi, tôi còn phải đến bệnh viện, bất luận là kết quả như thế nào, tôi vẫn muốn đến bệnh viện.

Vũ Giai nhảy cầu rồi, có nhân chứng kể rằng, nhảy vào khoảng 12h trưa, 11h hơn con bé vẫn còn nhắn cho tôi, nói là cùng bạn ăn cơm, bảo tôi đừng đợi, tôi nói được.

Hơn 3h mới được vớt lên, đưa đến bệnh viện chỉ là làm theo thủ tục.

Vũ Giai của tôi bị đắp khăn trắng, lúc trước mỗi khi không vui con bé đều không thở nổi, tôi muốn gỡ chiếc khăn trên mặt con bé xuống, có người ngăn tôi lại, không để tôi xem.

Tôi nói đó là con gái tôi, sao có thể không để tôi xem chứ.

Họ không ngăn tôi nữa, tôi nhìn thấy Vũ Giai, khuôn mặt con bé sưng đến nỗi không còn hình dáng gì nữa, tôi gào khóc, tôi nói kiếp sau con đừng bao giờ để mẹ làm mẹ của con nữa.

Lúc trước Vũ Giai có nói, tôi không bảo vệ được con bé, quả thật như vậy, sau khi từ bệnh viện về, tôi vô thức đi vào phòng con bé, quyển nhật ký đặt trên bàn, khóa được mở ra rồi, lúc trước tôi có thấy qua cuốn nhật ký này, nhưng muốn tôn trọng sự riêng tư của con bé, không có xem qua, bây giờ tôi rất hối hận, tại sao tôi không xem sớm một chút, tôi xem nó sớm hơn, tôi có thể biết được sự đau khổ của con bé sớm hơn rồi, như vậy thì, cho dù tôi có “tán gia bại sản”, cũng sẽ đưa con bé rời xa cái thành phố này, rời xa người đã làm hại con bé. 

Nếu như vậy, con bé sẽ không từng bước bước vào vực sâu tuyệt vọng.

Đường Đức vẫn luôn làm tổn hại con bé, từ buổi chiều năm 2009 đến 12h trưa hôm nay, hắn vẫn không ngừng, dùng một phương thức vừa thông minh vừa gian xảo, khiến người khác sợ hãi để tổn hại con bé.

Hắn dùng 10 năm để chứng minh với Vũ Giai của tôi: “cháu xem, người sai không phải là ta, mà là bản thân cháu”

Hắn thành công rồi, Vũ Giai của tôi rời đi rồi, từ nay trở đi Đường Đức là người tốt.

Đối với sự nghi hoặc và đau khổ của Vũ Giai, tuy rằng tôi đau như muốn chết đi, nhưng tôi lại không có cách nào giải thích, tôi là người ngu ngốc nhất trên đời này, vì vậy tôi đi đến nhà Đường Đức.

Tôi đem nhật ký của Vũ Giai đọc lớn cho họ nghe, Lưu Mỹ Thục vừa nghe vừa khóc, Đường Đức ở bên cạnh cúi thấp đầu, tôi đọc xong chữ cuối cùng, tôi nhìn Đường Đức, tôi hỏi hắn ta, Vũ Giai cảm thấy anh là một người tốt, anh thấy có phải không ?

Đường Đức nói xin lỗi.

Tôi đột nhiên tỉnh ngộ, Đường Đức, hắn chưa bao giờ thừa nhận lỗi lầm của mình, hắn chưa nhận lỗi với Vũ Giai của tôi !

Tôi nói anh không nên nói xin lỗi với tôi, người anh nên xin lỗi từ đầu đến cuối chỉ có một người, anh nói đến trước bia mộ của con bé quỳ xuống xin được tha thứ, nhưng bây giờ anh xin lỗi cũng không có tác dụng nữa rồi, Đường Đức, chính tay anh đã hủy hoại con gái tôi, anh là ác ma, anh…..

Tôi nói không nên lời, tôi không có tư cách mắng hắn, sự tuyệt vọng của Vũ Giai không chỉ xuất phát từ hắn, tôi có lỗi, Lưu Mỹ Thục có lỗi, Đường Điềm Điềm cũng có lỗi…. không, họ không có lỗi, không ai có thể vì những gì họ đã làm mà trách cứ họ, Vũ Giai nói, mỗi người đều có lập trường không giống nhau.

Vũ Giai của tôi, con bé quá lương thiện rồi, cho dù đau khổ như vậy, con bé vẫn thử thấu hiểu cho người khác, vì vậy trách nhiệm chỉ đổ lên đầu một mình con bé thôi.

Vũ Giai mở khóa quyển nhật ký, đặt lên bàn, tôi biết rằng con bé đang thầm chất vấn tôi.

Tôi suy nghĩ rất lâu, quyết định đăng nhật ký của Vũ Giai lên mạng, tôi nghĩ rằng cũng có nhiều đứa trẻ chịu đựng nỗi đau giống như Vũ Giai, tôi hy vọng mọi người có thể lấy tôi làm gương, tôi không hy vọng có người mắc sai lầm như tôi, tôi không hy vọng bi kịch như vậy xảy ra lần nữa.

Vũ Giai của tôi, sinh ngày 24.3.1998 lúc 10h sáng, bởi vì trùng ngay ngày cốc vũ trong 24 tiết, nên đặt cho con bé cái tên Cốc Vũ Giai, trước 2h chiều ngày 16.5.2009, con bé thích ăn que cay, thích kem, thích chiếc đầm rem xòe màu hồng, thường được thầy cô khen ngợi, trong tiểu khu thường xuyên kêu chú gọi dì một cách ngọt ngào, nói với tôi rằng là bạn tốt của cả lớp, bạn bè họ hàng đều ngưỡng mộ tôi, nói tôi sinh được đứa con gái vừa thông minh vừa hiểu chuyện, nhưng sau buổi chiều hôm đó, con bé bắt đầu trở nên không nói chuyện, con bé khóc than, tự ngược đãi mình, yêu sớm, hận tôi và ba nó không bảo vệ tốt cho con bé, đối với sự thay đổi của con bé tôi sợ hãi và bất lực, tôi không có giúp đỡ con bé trong thời gian sớm nhất, cho nên tôi không còn cơ hội nữa rồi.

Sau này con bé trưởng thành rồi, trở nên hiểu chuyện hơn, con bé đem vết thương giấu đi, nói với tôi con bé rất tốt, vì vậy tôi thật sự cho rằng con bé rất tốt, tôi là người ngu ngốc nhất trên đời này.

Con bé cố gắng sống 21 năm, đến hôm nay biến thành thiên sứ, nếu như có kiếp sau, tôi mong con bé có thể vui vẻ khỏe mạnh mà trưởng thành, đừng gặp phải Đường Đức, đừng gặp phải Đường Điềm Điềm, đừng gặp phải Lưu Mỹ Thục, Giản Phi… càng đừng gặp phải một người mẹ ngu ngốc như tôi.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容