Chap 2: Mười bốn ngày cách ly

Mười bốn ngày

Ngày thứ nhất.

Tôi bắt đầu chuỗi ngày cách ly trong cô đơn bằng việc ngủ đến tối. Khi tôi dậy, đồng hồ đã điểm mười giờ tối. Tôi không thể tin là mình đã ngủ nhiều đến mức đấy. Thức dậy sau một giấc ngủ dài, ngay lập tức tôi xuống dưới bếp để lục lọi vài gói Doritos và nước tăng lực, mang chúng lên phòng và phè phỡn với vài bộ phim đến sáng.

Ngày thứ hai.

Lúc đó là năm giờ sáng. Sau một đêm phè phỡn chán chê, tôi bắt đầu nghiêm túc lên Facebook để thông báo về sự kiện này. Tôi nhập những dòng chữ mang tâm trạng chán nản lên dòng trạng thái.

-“Tôi là một học sinh mười sáu tuổi. Khu phố nơi tôi sống đang chỉ có mình tôi ở, tất cả những người còn lại đã bị được đưa đến khu cách ly. Nói thật, tôi chẳng biết phải làm gì ngoài việc suốt ngày ngủ và xem phim để tiết kiệm lương thực và giết thời gian. Đây mới là ngày thứ hai kể từ khi phải bắt đầu cách ly, vì thế câu chuyện này sẽ rất dài đây. Tôi sẽ thông báo tình hình khi rảnh.”

Đăng dòng trạng thái lên Facebook xong, tôi xuống bếp lục lọi những gì có thể ăn được rồi lại lên phòng xem phim, trốn tránh cái nóng như lò Bát Quái. Đến tối, tôi lại xuống dưới bếp tìm đồ hộp để ăn. Trước khi ăn, tôi đã tự trấn an bản thân mình rằng:

– “Không sao đâu, rồi mọi chuyện sẽ ổn dần và sớm kết thúc thôi. Khu phố này sẽ quay về với nhịp sống thường ngày của nó, mọi người sẽ quay trở lại sinh sống thôi. Đừng nên quá bi quan, Đạt à.”

Ăn xong, tôi vất đống can đồ hộp rỗng vào thùng rác rồi lên nhà ngủ. Lúc đó là chín giờ tối.

 Ngày thứ ba.

Tôi bị đánh thức vào lúc sáu giờ sáng vì mất điện. Argh, chán thật sự, mới ngày thứ ba mà đã mất điện rồi. Tôi lóc cóc đi xuống dưới bếp, tìm được một đôi găng cao su cũ và một đôi bốt nhựa mới cóng. Đeo găng và đôi bốt xong, tôi hùng dũng xông vào phòng điện tổng bên cạnh bếp để kiểm tra và bật tắt lại các công tắc.

Vấn đề đã được giải quyết xong xuôi và nhanh gọn. Không có ngón tay nào bị điện giật cả. Tôi lên phòng bật lại điều hòa và máy tính. Nó đã hoạt động trở lại.

-“Sống rồi!”

Tôi reo lên như đứa trẻ vừa tìm được niềm vui cho riêng mình. Trước kia, nhà tôi cũng đã bị mất điện vì sập cầu dao nhiều lắm rồi. Nhưng những lần đó đều là do bố tôi chữa lại cả. Có lẽ vì thế mà đến bây giờ, khi đang phải sống trong cảnh cô đơn, tôi lại thấy nó như một việc làm lớn lao vậy…

Ngày thứ tư. Tôi tỉnh dậy vào lúc tám giờ, sau đó vệ sinh cá nhân và ăn sáng một mình. Đây là lần đầu tiên sau hơn mười năm tôi nhịn ăn sáng. Sau khi ăn xong, tôi bỗng thấy mình khỏe mạnh hơn, không còn cảm giác thiếu sức sống như trước nữa. Từ nay tôi quyết ăn sáng cho đủ bữa, không nhịn như trước nữa. Đương lúc chuẩn bị bật phim lên xem thì một tiếng chuông đã buộc tôi phải xuống.

Tôi mở cửa ra và thấy ba nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ kín mít từ đầu tới chân.

– “Chào anh, chúng tôi hôm nay đến để kiểm tra sức khỏe định kì trong khi đang cách ly của anh.”

-“Dạ vâng ạ.”

Họ bắn nhiệt độ nhanh,sau đó hỏi tôi một vài câu hỏi về tình trạng sức khỏe, nhanh chóng viết lại vào một cuốn sổ rồi chào tôi và đi khỏi. Tôi đoán là thể nào họ cũng sẽ quay trở lại vào ngày mai. Sau đó tôi lại lên phòng bật điều hòa và xem phim tiếp.

Tối hôm đó, bố tôi gọi hỏi thăm sức khỏe thằng con của mình.

-“Alô?”

-“Con có khỏe không? Bố đọc báo rồi, khu nhà mình bị cách ly và chỉ có mình con ở đó phải không?”

-“Dạ vâng, con đang phải sống một mình. Hôm nay có nhân viên y tế đến kiểm tra sức khỏe của con nên con nghĩ chắc con sẽ ổn thôi.”

-“Ừm, thế là tốt rồi. Vậy ở nhà có thiếu gì không? Bố chuyển tiền để con mua đồ từ bên ngoài nhé?”

Bố tôi hỏi với giọng lo lắng.

-“Dạ vâng, cơ mà bao giờ bố tính về?”Tôi hỏi ngược lại bố.

-“Bố cũng chẳng biết nữa, có lẽ là tháng sau?”Bố tôi trả lời một cách không rõ ràng.

-“Vâng, con hiểu rồi ạ. Vậy bố cứ an tâm công tác đi nhé, thằng con của bố cứng cỏi lắm, không chết được đâu mà sợ.”

-“Ừm, được rồi. Thế nhé, chào con trai. Bố sẽ chuyển tiền cho con sau. Cố cách ly tốt nhé, đừng để bị nhiễm bệnh là được rồi.”

-“Vâng ạ. Con chào bố.”

Nói xong tôi cúp máy cái rụp. Lương thực, thực phẩm dự trữ vẫn còn nhiều. Ngoài ra, tôi cũng không cần tiền lắm, vì đang cách ly mà, mua bán kiểu gì? Cái tôi quan tâm bây giờ nhất là làm thế nào để không chết vì cô đơn thôi.

Một lúc sau, tôi nhận được thông báo chuyển tiền vào tài khoản. Tôi mở lên kiểm tra rồi cười.

Trích: https://truyenyy.vip/truyen/muoi-bon-ngay
© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容