Chap 3: Mười bốn ngày cách ly

Mười bốn ngày

Ngày thứ năm.

Tối qua tôi đã bị mất ngủ. Kết quả là tôi dậy vào giữa ba giờ sáng. Nhà tôi ngoài hai tầng chính ra thì còn một nhà kho ở trên tầng ba, yêu cầu phải bắc thang mới lên được. Vì chẳng biết làm gì nên tôi lấy thang bắc lên chơi. Sau một hồi loay hoay để chỉnh cái thang đứng vững. Vì chẳng biết làm gì nên tôi lấy thang bắc lên chơi. Sau một hồi loay hoay để chỉnh cái thang đứng vững, tôi leo lên tầng ba.

Cái nhà kho này chứa đủ thứ linh tinh, từ dụng cụ lao động cho tới pháo hoa, hay thậm chí cả những thứ độc-dị-nguy hiểm như một thùng phuy đựng đầy chất lỏng, bên ngoài đề “Nitrous VP Racing Fuel”. Tôi nhìn ngắm chúng một lúc rồi bỏ qua, tiến về phía cánh cửa gỗ bụi bặm và quyết định mở toang nó.

[Một làn gió thổi vào làm bay lớp bụi mỏng trên sàn…]

Tôi tiến ra ngoài, đứng hóng gió đầu hạ. Gió thiên nhiên có cái dịu, cái mát của riêng nó, không giống như gió điều hòa, mát đến như thế nào là do chất làm lạnh và một đống điện năng, nhiệt năng. Hơn nữa, tôi thấy không khí đêm nay thật dễ thở, không ngột ngạt giống buổi sáng và buổi chiều.

-“Sướng thật đấy!”

Tôi dang hai tay ra hứng lấy những làn gió mát mà thiên nhiên ban tặng. Tôi nghĩ chắc là từ nay về sau, cứ mỗi tối tôi sẽ ra ngoài hóng mát thay vì ngồi “ngâm dấm” trong cái lạnh của điều hòa. Tôi cứ ngồi như vậy đến khi trời sáng…

Đến sáng, do quá mệt nên tôi đã quyết định ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau. Ngày thứ năm của tôi có vẻ kết thúc hơi sớm. Mà tôi cũng chẳng hiểu, tôi từng thức khuya nhiều lắm, vậy mà sao bây giờ tôi lại ngủ như lợn vậy?

Ngày thứ sáu. Buổi sáng, tôi đi xuống bếp như thường lệ để tìm đồ ăn sáng. Nhưng những gì xuất hiện trước mắt sau cửa tủ lạnh đã làm tôi phải hét lên:

-“Chết tiệt! Hết sạch đồ ăn rồi!”

Đúng vậy, đó là cái giá phải trả cho việc lãng phí đồ ăn. Nếu bình thường nhà hết đồ ăn thì tôi sẽ đi mua thêm, nhưng giờ đây tôi đang bị cách ly, nên chắc chắc việc tự đi mua đồ là bất khả thi. Tôi vò đầu bứt tai tìm cách. Sau một lúc đấu tranh tư tưởng, tôi đã đưa ra quyết định: Chuyển tiền cho lũ bạn rồi nhờ chúng mua hộ. Dẫu biết cách này có thể bị nuốt tiền như chơi, nhưng tôi vẫn phải “phê duyệt” và “triển khai” nó.

Tôi bắt đầu tìm nhóm lớp ở Messenger, sau đó trình bày đầy đủ hoàn cảnh rồi cuối cùng mới tới mục đích. Ba tiếng cho việc trình bày của tôi và bàn luận của lũ bạn…

Nằm ngoài dự kiến của tôi, thay vì nhao lên để đi mua đồ rồi ăn bớt tiền, gần như cả lớp chẳng ai muốn giúp tôi cả. Tôi bắt đầu cảm thấy cuộc sống đang bị bế tắc. Nhưng một tia hy vọng cuối đã lóe lên… Người đồng ý đi mua đồ giúp tôi chính là Trinh, một đứa con gái không có gì nổi bật ở lớp ngoài việc thích đánh tôi.

Thoạt đầu, tôi cũng ghét Trinh lắm. Nhưng khi biết mình chỉ còn một lựa chọn duy nhất, tôi buộc phải vứt cái ghét sang một bên và để Trinh thành “nữ thần cứu thế” của mình.

Tôi chat riêng với Trinh và biết được nguyên nhân.

-“Nè” “Sao thế Đạt?”

-“Tại sao cậu lại đồng ý đi mua đồ giúp tớ?”

-“Không có gì cả, tớ chỉ nghĩ là bạn bè cần phải giúp đỡ nhau khi khó khăn thôi. Hơn nữa, tớ…”

Khi thấy dòng chữ “Hơn nữa, tớ…”, tim tôi bỗng đập thình thịch.

Cái gì vậy? Không không, tôi cần phải bình tĩnh lại, bây giờ cái quan trọng nhất là nguồn lương thực, ba cái tự thủ dâm tinh thần ấy chẳng làm bụng tôi no hơn đâu. Cuối cùng, sau một hồi hỏi han, tôi đã đưa cho Trinh một bản danh sách những thứ cần mua cũng như chuyển một ít tiền vào tài khoản ngân hàng của cậu ấy.

Sau khi đã nhận được tiền và bản danh sách, Trinh hứa sẽ đem đủ cho tôi vào sáng mai. Ah, cuối cùng vấn đề lương thực đã được giải quyết xong bằng phương pháp ngoại giao. Tôi lại mở máy tính lên chơi game.

Trích: https://truyenyy.vip/truyen/muoi-bon-ngay
© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容