CÂU CHUYỆN PHÁ HỦY TAM QUAN NHẤT MÀ BẠN TỪNG GẶP LÀ GÌ? ( Phần 11/34 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Một lúc lâu sau, tôi ngẩng đầu lên, định thần lại và nhìn cô ấy nói: “Đợi đến cuối tuần đưa tôi đến Thâm Quyến gặp người đã giúp cô chuyển nhà kia đi.” 

“Được thôi.” cô ấy biết tôi sẽ không tin một cách dễ dàng như vậy, cũng biết tôi muốn đi xác minh với người đó cho nên đã gật đầu mà không chút do dự. 

“Vậy cứ như vậy trước đi, đợi đến khi tôi gặp anh ta rồi hẵng nói.” 

“Được, vậy anh hãy hứa với tôi một điều.” 

“Có chuyện gì, cô nói đi” Tôi vẫn chìm trong cú sốc vừa rồi và vẫn chưa hoàn hồn, nên đã trả lời một cách vô thức. 

“Ừm, chuyện là thế này. Hôm qua tôi đã gọi điện cho ông già đó rồi. Tôi nói với ông ta ấy rằng tôi đã tìm được một người không chịu sự ảnh hưởng của tôi, ông ta có vẻ rất kích động và muốn tôi nhất định phải đưa anh đến gặp ông ta. Ông ta nói sẽ giúp tôi giải quyết vấn đề về cơ thể mình, và cũng sẽ nói cho anh biết bí mật của chuyện này.”

cô ấy đột ngột dừng lại rồi tiếp tục nói: “Tôi hy vọng anh có thể đến gặp ông già này cùng với tôi.”

“ Hãy nói về vấn đề này sau đi, chờ tôi gặp được người ở Thâm Quyến rồi nói.”

Tôi cân nhắc một lúc, nhưng vẫn cảm thấy chuyện này không thể tin được, vì vậy đã không trả lời thẳng cho cô ấy, mà muốn đi gặp người ở Thâm Quyến để xác minh trước. Nếu những gì cô ấy nói là sự thật thì quả thực rất đáng để tìm ông già đó, tôi cũng rất tò mò rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Và có bí mật gì bên trong đó.

“Được, vậy thứ bảy tuần này anh cùng tôi đến Thâm Quyến đi.” cô ấy biết tôi sẽ không dễ dàng đồng ý, nên cũng không kiên trì nữa. 

“Được, nhưng nếu những gì cô nói là không đúng sự thật, thì cô sẽ phải bồi hoàn chi phí đi lại cho tôi.” 

“Hừ, đồ nhỏ nhen.” 

Dòng ngăn cách ———————————————— 

Về vài lời ngoài chủ đề một chút, thật ra mọi người cũng đã thấy rồi đó, chuyện đã được viết đến đây rồi thì đáng lẽ nên kết thúc rồi, nhưng nhìn thấy nhiều người muốn tôi cập nhật như vậy, giấc mơ tiểu thuyết thời đại học của tôi lại bị đánh thức. 

Cho nên tôi quyết định viết tiếp câu chuyện này, sau đây sẽ viết dưới dạng tiểu thuyết, sau đây cũng sẽ cân nhắc đến việc chuyển sang viết theo ngôi thứ ba, nhưng trên Zhihu sẽ tạm thời không thay đổi. 

Ở đây tôi có thể đảm bảo với mọi người rằng cốt truyện là hoàn toàn bất ngờ khiến bạn không bao giờ nghĩ tới, và sẽ không có những tình tiết cũ rích quen thuộc đâu. Tôi đã liệt kê sơ lược cốt truyện rồi, các bạn có thể để lại bình luận và đoán một chút, nếu đoán trúng thì tôi sẽ trò chuyện riêng với bạn, thưởng 100-200 tệ hồng bao.

Ngoài ra, chỉ cần có người muốn đọc thì tôi nhất định sẽ tiếp tục viết. Vì ước mơ từng có của tôi, vì những người bạn muốn xem nó, và cũng vì sau này có thể khoác lác khi về già: “Nghĩ lại thì hồi đó tôi cũng đã viết một cuốn sách, haha.”

Cuối cùng nói một câu, tôi đã có một công việc khá tốt, viết mọi thứ là sở thích của tôi, và tôi cũng không mong kiếm được tiền. Vì vậy tôi không có nhiều thời Dòng ngăn cách —————————————————— 

Cập nhật 8/4

“Ai biết được cô có đang lừa tôi không, chỉ cần cô không lừa tôi thì tôi cần gì cô phải bồi hoàn, cô sợ cái gì chứ?” 

Tôi cười như không cười nhìn cô ấy và nói. 

“Ai sợ ai chứ, tôi chỉ nói như vậy thôi, anh yên tâm đi, nhất định là thật, tôi không nói dối anh đâu.” 

cô ấy dường như sợ tôi đột nhiên hối hận, nên vội vàng nói. 

“Ừ, được thôi. Đúng rồi, tối nay cô có về Thâm Quyến không?” 

Tôi không còn muốn vướng mắc vào chuyện này với cô ấy nữa, nên tôi chuyển chủ đề. 

cô ấy lén nhìn tôi một cái, sau đó thì thầm nói: “Anh… anh hy vọng tôi quay về sao?”

“Cô vẫn nên quay về đi.”

Tôi suy nghĩ rồi nói. 

Khi nghe đến đây, vẻ mặt cô ấy bỗng trở nên cô đơn, đôi mắt cũng trở nên ảm đạm, trông bộ dạng rất mất hồn. 

Tôi nhìn thấy vậy, không thể chịu được mà nói. 

“Cô đừng nghĩ nhiều nữa, tôi chỉ muốn xem nếu mấy ngày cô không gần gũi với đàn ông, cô có thật sự sẽ béo lên như lời cô nói không.” 

cô ấy nghe thấy những lời này, vẻ mặt đã thả lỏng hơi một chút, cô ấy im lặng một lúc, sau đó hỏi. 

“Anh có chê bai tôi không?” 

Tôi chợt mỉm cười: “Tại sao lại chê chứ, cô lại không phải là bạn gái của tôi đâu đúng không?” 

Tôi biết trong lòng cô ấy đang nghĩ, vì vậy tôi đã cản cô ấy lại chỉ bằng một câu nói. 

Trước đây khi tôi có ý nghĩ này thì cô ấy đã phớt lờ tôi, nhưng bây giờ khi phát hiện ra hình như chỉ có mình tôi mới có thể ở bên cô ấy, thì cô ấy mới đến và hỏi tôi câu hỏi kiểu này.

Đùa tôi à, tôi là người kêu sẽ đến và đuổi sẽ đi sao? 

Sau đó tôi không còn nhìn cô ấy nữa và đứng dậy chuẩn bị đi về. Trước khi rời đi, tôi thậm chí còn không quay đầu lại mà nói với cô ấy một câu: “Tôi nên về sớm đi, bây giờ vẫn còn xe, đợi đến thứ bảy tôi sẽ đến Thâm Quyến tìm cô.”

Sau khi về nhà, tôi suy nghĩ thật kỹ về những gì cô ấy nói ngày hôm nay. Từ góc độ khoa học thì đó là điều nhảm nhí, nhưng nếu phán đoán từ góc độ lý tính, cô ấy hình như không có lý do gì để nói dối tôi. 

Tôi nghĩ về nó rất lâu, nhưng lại không nghĩ ra manh mối nào. 

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容