Bạn đã trả thù được những ai?(5/7)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Dì Lưu rót nước ngọt cho tôi, rồi mới nhân cơ hội vào chuyện chính, mỉm cười dịu dàng, uyển chuyển mở lời:

– Viên Viên, con đừng trách dì nhiều lời. Chuyện này với con cũng có lợi. Con thấy đấy, bây giờ giá cả tăng cao, đầu tư cái gì cũng không bằng đầu tư nhà đất kiếm hời. Con bỏ tiền cho bố con mượn đặt cọc trước, cũng có phải không trả đâu. Sau này căn nhà này tăng giá rồi, bố con có thể để con chịu thiệt sao?

Thật biết vẽ bánh.

Hai ba câu đã có thể tráo đổi khái niệm chuyển “mượn tiền” cũng như đang “đầu tư”, chả trách lừa được bố tôi quay mòng mòng.

Bà ta muốn mua căn nhà đó, thực chất chính là ép buộc phải mua cho bà ta, móc đâu ra chuyện đầu tư vào đây.

Huống chi, tiền cho bố mượn, nếu như tôi đòi phải giấy trắng mực đen các khoản lợi nhuận và kỳ hạn trả tiền, sau này bà ta lại có cửa nói, người nhà với nhau tôi còn đòi bia miệng.

Lần này, nếu tôi mở miệng, bà ta không những lấy được tiền, lại còn dễ dàng nắm được đằng chuôi bôi nhọ thanh danh tôi, còn tôi trong ngoài đều không dễ bề phân trần, đã mất tiền lại còn chịu thiệt.

Cao tay!

Tôi chỉ yên lặng uống nước, không tiếp lời.

Dì Lưu im lặng giây lát rồi nói tiếp:

– Viên Viên à, bố con muốn một đứa em trai đã đợi từng ấy năm rồi. Trước đây, nếu ông ấy sinh con thứ là mất chén cơm ngay, bây giờ chính sách thay đổi rồi, ông ấy mới có được cơ hội này. Trước đây ông ấy toàn khen con hiếu thuận, phận làm con, có thể giúp bố mẹ thực hiện tâm nguyện, chính là hiếu thuận lớn nhất.

Bố tôi gật lia lịa, ánh mắt nhìn dì Lưu, như nhìn thấy cái máy giải ngữ dịu dàng mềm mại hình người có thể hiểu rõ lòng ông rồi diễn đạt thành lời.

Tôi thật sự buồn nôn.

Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ bật lại, nhưng bây giờ tôi không, tôi đã tiến hóa rồi.

Cách để đối phó với loại trà xanh thế này chính là phải trà xanh hơn cả bà ta, làm người khác buồn nôn, ai không biết chứ?

Tôi đặt thìa xuống, dùng nụ cười hiền lành đúng chuẩn bà ta:

– Dì ơi, chuyện bố con có thể sinh con trai hay không rõ ràng do dì quyết định mà. Dì xem dì nói kìa, người nào không hiểu còn nghĩ dì bảo con sinh con cho bố con đấy, nghĩ mà da gà da vịt của con nổi hết lên này.

– Cô… – Gương mặt bà ta cứng đờ.

Tôi không chờ bà ta nói nốt câu, đứng dậy, nụ cười trên mặt không tắt:

– Con ăn no rồi, bố với dì cứ ăn tiếp đi. Đặc biệt là dì đấy, phải ăn no mới có sức sinh con trai cho bố con chứ.

Tôi đi thẳng ra cửa, không cho bà ta cơ hội phản kích.

Diệp Tử, bạn thân nhất hồi cấp hai của tôi mở một trung tâm tập yoga ở trung tâm thương mại, cả chương trình dạy yoga lẫn danh tiếng và thu nhập đều rất tốt, bây giờ đã là một bà chủ nhỏ giàu có rồi.

Cô ấy biết chuyện buồn nhà tôi, chủ động mời tôi đến tiệm cà phê mèo chơi, ngồi vuốt mèo giải tỏa tâm trạng.

Chú mèo mắt xanh biếc như búp bê lười biếng nằm dài bên chân tôi, Diệp Tử cầm cái gậy lông vũ vẫy vẫy trước mặt nó, hỏi tôi:

– Lần trước mày bảo mẹ kế của mày làm ở đâu ấy nhỉ?

– Angel Dream.

Cô ấy nhíu mày:

– Angel Dream ở ngay đối diện trung tâm của tao, tao cũng thường xuyên qua đó làm đẹp, quen với chủ tiệm ở đó lắm. Sao tao lại không biết có một cửa hàng phó đã tái hôn với một ông công chức nhỉ?

Tôi mở trang cá nhân của bố tôi, lấy bức ảnh chụp chung của ông với dì Lưu cho cô ấy xem.

Diệp Tử nhìn một lúc, mới lẩm bẩm:

– Hóa ra là bà ta… Nếu không nhầm thì bà ta đang có bạn trai, lại còn là tình chị em. Tên đó trông khá giống Hà Thư Hằng. Sau lưng bọn tao toàn gọi Lưu Bình là Như Bình.

Có phải tôi nghe nhầm không?

– Chuyện bà ta với người yêu là chuyện từ bao giờ? – Tôi hỏi.

– Tuần trước tao còn thấy Thư Hằng đón Như Bình tan làm kìa! – Cô ấy nói.

Tôi không còn tâm trạng nào chơi với mèo nữa, túm lấy Diệp Tử:

– Lần sau nếu thấy Như Bình… À không, Lưu Bình và gã tình nhân nhỏ kia của ả, mày giúp tao chụp lại vài tấm, tao có việc cần, việc vô cùng cần!

Diệp Tử gật đầu, rồi lại hỏi tôi:

– Mày đi đâu đấy?

– Tao phải tìm người mách nước cho tao, bước tiếp theo phải làm thế nào.

Trong đầu tôi quả thực vô cùng loạn, tất cả tế bào não đều đang vi mừng hô hào “Lưu Bình, bà chết chắc rồi!”, mà không hề có một phương án cụ thể nào cả.

Ả Lưu Bình này như một con hồ ly ngàn năm, ăn nói ngọt sớt, nếu như tôi không có kế hoạch chu toàn, chưa biết chừng sẽ bị bà ta hất chân một cái. Ai bảo tôi có một ông bố chỉ nghe lời ngon ngọt chứ!

Tôi xách túi lên định đi, Diệp Tử gọi tôi lại:

– Triệu Viên Viên, mày ngốc à? Cao thủ đang ở ngay trước mặt mày đây, mày còn muốn tìm ai?

Tôi ngây người, cô ấy cười: 

– Nói về chuyện lột mặt lạ, kinh nghiệm của tao chỉ có nhiều chứ không có ít.

4

Diệp Tử bảo tôi phải nhẫn nại một thời gian nữa.

Có đầy đủ chứng cứ về những việc làm bẩn thỉu của Lưu Bình, làm lớn một trận, sẽ vô cùng sảng khoái.

Nhưng không được quên một chuyện, đó là bố tôi cho em trai ả mượn 20 vạn không có giấy tờ gì!

Việc cấp bách nhất lúc này chính là phải bắt dì Lưu hoặc em trai bà ta thừa nhận đã mượn của bố tôi 20 vạn.

Bọn họ muốn ăn đứt, sau này nhất định sẽ nần nữa không trả, nhưng việc tôi phải làm là tìm được đầy đủ chứng cứ lật bài ngửa với bà ta.

Lưu Bình nhất định phải cút, nhưng tiền cũng không thể thiếu dù chỉ một đồng.

Đêm đó, tôi ngủ nhà dì cả, ngày mai chị họ phải về nhà chồng rồi, vừa mừng rỡ vừa hồi hộp, lôi tôi và ba cô phù dâu khác thì thầm tâm sự cả đêm.

Những lúc thế này, người ta rất dễ giãi bày tiếng lòng mình, bao gồm cả tôi.

Còn tiếp, mời bạn đón xem phần sau ở blog của mình!!

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容