Bạn đã trả thù được những ai?(4/7)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Bởi vì đó là chiếc áo cuối cùng mà mẹ mua cho tôi, tôi còn không lỡ mặc, vẫn luôn cất trong tủ áo.

Tôi phát điên mất, hỏi bố:

– Cái áo Trương Nhã mặc ở đâu ra? Có phải lấy trong tủ áo của tôi không?

Bố tôi vừa chỉnh màn hình, đeo tai nghe vừa nói:

– Không phải đâu, con nhìn nhầm rồi, đó là cái áo bố mới mua cho nó.

Sao tôi có thể nhìn nhầm được chứ, cái áo đó vừa vặn với tôi, nhưng Trương Nhã mặc thì quá rộng, ai mua áo mới lại đi mua áo rộng cả một cỡ chứ?

Bên này màn hình, tôi nắm chặt nắm tay.

Bố tôi vội chuyển chủ đề:

– Viên Viên, lúc trước mẹ con cho một tấm thẻ ngân hàng, trong đó có bao nhiêu tiền thế?

Nếu là trước đây tôi đã nói cho ông ngay, nhưng bây giờ tôi không còn tin tưởng ông như thế nữa.

– Bố hỏi chuyện này làm gì?

– Bố muốn mua căn nhà. – Ông cười xòa. – Thành tây vừa mở bán một dự án, vị trí tốt, lại là khu trường học, sau này nhất định sẽ tăng giá. Con cọc trước giúp bố, sau này nhất định sẽ trả cho con.

– Bây giờ đến cả tiền cọc bố cũng không trả nổi nữa? – Tôi không thể tin nổi. – Tiền lúc trước bố dành để đổi xe đâu?

Bố tôi đứng dậy, có vẻ đang đi ra ban công, lại còn kéo cửa lại, cẩn thận từng li từng tí.

Ống kính dao động, chiếu lên một đầu đầy tóc trắng của bố, ngoài tức giận, trong lòng tôi còn có chút bi thương.

Ở trong nhà mình còn phải lén lén lút lút, giấu giấu diếm diếm gọi điện thoại, có lẽ cuộc sống của ông cũng không được thuận lợi như ý.

– Viên Viên, chuyện này con tuyệt đối không được nói với người khác. Em trai của dì Lưu con nhận công trình, bị ông chủ lừa, phải đền rất nhiều tiền. Tiền lương cho công nhân cũng chưa trả được, người ta tìm đến tận cửa rồi. Dì Lưu con ngày đêm ăn không ngon ngủ không yên, cầu xin bố cho mượn đỡ chút tiền chữa cháy. Con bảo bố có thể không cho mượn sao?

– Bố cho mượn bao nhiêu? – Tôi ngắt lời ông.

– Hai mươi vạn. – Ánh mắt ông hơi né tránh.

– Ông ta viết giấy vay nợ chưa? – Tôi lại hỏi.

– Đều là người nhà cả, vay nợ cái gì, mất hòa khí.

Tôi cười lạnh.

Nhà tôi ở cái thành phố xa xôi hẻo lánh, hai mươi vạn đã là tiền lương cả ba bốn của rất nhiều người. Khoản tiền lớn như vậy mà cho mượn không một giấy tờ giao hẹn, có khác gì cho không người ta không?

– Bố có tiền cho người ta mượn mà còn không có tiền mua nhà? Nếu đã không có tiền, vậy còn mua nhà làm gì?

Ông thở dài:

– Viên Viên, bố muốn có một đứa con trai.

Cơn giận còn chưa tan, tôi không thể hiểu được có mối liên hệ logic nào ở trong đó, liền hỏi:

– Vậy thì sao?

– Dì Lưu con nói, không có gì đảm bảo, bà không dám sinh con. Phải có một căn nhà ghi tên bà ấy mới là bảo đảm. – Ông nói.

Ánh chiều tà ngoài cửa sổ rất chói mắt, chiếu lên gương mặt đầy nếp nhăn của bố tôi. 

Khiến tôi cảm thấy ông thật xa lạ.

Phải rất lâu sau tôi với tìm lại được giọng nói của mình:

– Bố đã năm mươi rồi, còn muốn con trai, trong nhà có ngai vàng cần kế thừa à?

3

Bố mẹ tôi có ba căn nhà.

Một căn là đơn vị cấp cho bố tôi, ông có thể ở cho đến khi về hưu, nhưng chỉ có quyền sử dụng, tất cả các quyền khác đều thuộc đơn vị. Căn thứ hai là tài sản chung, ghi tên cả bố và mẹ tôi, sau khi mẹ mất, trong đó nhất định có một phần của tôi, bố tôi không thể tự ý bán mà không được sự đồng ý của tôi. Căn thứ ba là do một mình mẹ tôi mua, trước khi mất bà đã chuyển quyền sở hữu cho tôi.

Vì vậy mà dì Lưu sốt ruột đòi mua nhà mới, chắc là đã nhìn ra trong tay bố tôi không có bất kỳ động sản nào độc lập cả.

Bà ta quạt gió thổi lửa, ban đầu là dùng cách mượn tiền khoắng sạch tiền của bố tôi, sau đó đánh chủ ý lên tôi.

Mấy cái thủ đoạn không đau không ngứa trước kia không nói làm gì, nhưng đụng đến lợi ích thiết thân thì tuyệt không thể tha thứ được.

Thứ sáu này là đám cưới chị họ con gái dì cả, chị đã giao hẹn trước tôi làm phù dâu cho chị. 

Vừa đúng thứ năm thứ sau không có tiết, chiều thứ năm tôi về nhà.

Bố về sớm, đích thân đến ga tàu đón tôi, còn vô cùng ân cần, vừa gặp đã bước đến giúp tôi xách hành lý.

Nhìn ông như vậy, tôi càng thêm thất vọng.

Tôi thà rằng ông cứ như trước đây, để tôi tự bắt xe về.

Cho dù đó là việc bình thường giữa bố và tôi nhưng không khách khí như hôm nay thế này.

Giữa người với người, tất cả những chuyện quá khách khí đều nên cảnh giác, bởi vì trong đó nhất định có mưu đồ gì đó.

Về đến nhà, dì Lưu đã làm sẵn cơm, một bàn đầy ắp.

Bà ta từ trong bếp đi ra, trên gương mặt trắng trẻo xinh đẹp mang theo nụ cười thân thiết:

– Viên Viên về rồi à, dì xào ít rau nữa là được, con rửa ráy mặt mũi chân tay rồi chuẩn bị ăn cơm đi.

Tôi giữ khuôn mặt khách sáo ngồi vào bàn.

Quả nhiên, bắt đầu ăn không được bao lâu, bố tôi lại nhắc lại chuyện cũ:

– Viên Viên, chuyện lần trước bố bảo với con, con thấy thế nào?

– Chuyện gì cơ ạ? – Tôi giả vơ giả vịt hỏi lại.

– Thì chuyện mua nhà.

Tôi ăn nốt miếng sườn cuối cùng, chậm rãi buông đũa:

– Tiền này, phải để con nghĩ thêm đã.

Bố tôi ái ngại liếc dì Lưu một cái.

Còn tiếp, mời bạn đón xem phần sau ở blog của mình!!

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容