【Zhihu Ask】 Tâm thần phân liệt hay thực sự có thứ gì đó không sạch sẽ! (Phần 3)

【Zhihu Ask – Kinh dị】 Tâm thần phân liệt hay thực sự có thứ gì đó không sạch sẽ! (Phần 3)

——————————————————–

Tên bài viết do người dịch tự đặt

——————————————————–

Tác giả:唐僧肉 (thịt Đường Tăng)
Link:https://www.zhihu.com/question/461155701/answer/1915516809

——————————————————–

Bài viết có yếu tố kinh dị, đề nghị cân nhắc trước khi xem!

Nhìn hình ảnh mình trong gương trong nhà tắm, tôi ngắm nghía kỹ bản thân mình tận 5 phút.

Tôi chợt nhận ra một điều, từ lúc bản thân xảy ra chút chuyện dị thường, hình như tôi tự tạo thêm áp lực cho bản thân, tự đem 3 chữ “bệnh tâm lý” này biến thành tai họa ghê gớm. Giống như trên thời sự thường nói rất nhiều bác sĩ từ chối bệnh nhân bởi vì áp lực tâm lý người bệnh quá cao dẫn đến điều trị không hiệu quả.

Các cụ có câu “càng sợ càng xuất hiện” người nước ngoài hình như cũng có truyền miệng lý thuyết là “định luật Murphy”

“Mài là đứa nào?” Tôi cố ý chỉ vào hình ảnh mình trong gương hỏi, không nhịn cười được mà tự mắng bản thân là kẻ chậm phát trí tuệ

“Tau là mi nè!”

“Ai?”

Tôi hoang mang nhìn xung quanh, chợt phát hiện ra điều gì đó.

“Mài có phải là cái âm thanh tao bị ảo thính nghe được đúng không?” tôi nhìn kỹ mình trong gương, muốn tìm kiếm thứ gì đó

“Không phải ảo thính, tau đúng là mi nè, chỉ là tau là nhân cách khác hoy” âm thanh đó cười hihi.

“Nhân cách khác sao có thể tự ý thức được hay vậy?” tôi đặt hai tay lên bồn lavabo rửa tay, dí sát mặt vô tấm kính.

“Tau không phải là tự ý thức được mà chỉ là một dạng suy nghĩ của mi thôi. Và mi bây giờ đang tự độc thoại một mình.”

“Vì thế, mộng du với ảo thính đều do mài làm?”

“Vấn đề ảo thính của mi đúng là do tau làm.” âm thanh đó hình như suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

“Sao mày muốn g.i.ế.t tao? Mộng du nhảy lầu, còn có luac đứng bên sườn đỉnh đồi, đều là mày làm, đúng chứ?” tôi chất vấn nó.

“Tau đâu nhất thiết phải làm như vậy, dù gì hai chúng ta cũng đều là một người, mi ngỏm rồi đối với tau cũng chẳng có lợi ích gì.”

“Nói tới chuyện mộng du, tao cũng không rõ lắm, ngày trước tao vẫn chưa trưởng thành hay là do sự ra đời của tao khiến mày ẩn giấu nhận thức và mâu thuẫn.”

“Còn chuyện trên đỉnh núi đơn thuần chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tau dẫu sao mới sinh ra không lâu, rất tò mò với thế giới này, có chút cảm thán là điều đương nhiên, do mi phản ứng thái quá thôi.”

Mọi chuyện trước mắt xảy ra quá li kỳ rồi, tôi cảm giác bất lực, ngồi liệt trên bồn cầu.

Tôi vớt chút sức lực hỏi “mài xuất hiện lúc nào vậy?”

“Cái này phải hỏi bản thân mi, mi còn nhớ dáng vẻ của mi lúc trước chứ?”

“Tao ngày xưa?” tôi chìm vào ký ức

“Lẽ nào, mài bắt đầu xuất hiện lúc tao quyết định thay đổi bản thân.” Tôi nhớ lại cái dáng vẻ nhút nhát, khép kín của bản thân ngày trước.

“Cụ thể lúc nào thì không rõ, có điều mi ỷ lại vào tau cũng không ít, bao gồm cả trận đấu lần này. Ngày trước mi đâu đủ tự tin đứng trước đám đông vậy đâu.”

“Mài làm ảnh hưởng tới cuộc sống của tao ghê”

“Tau nói rồi, tau chỉ là một nhân cách khác của mi thôi, tau vì mi thay đổi mà xuất hiện, cuộc sống của mi nhưu nào do mi tự quyết định. Nhưng tau thấy việc mi nên làm bây giờ là tiếp nhận tau chứ không phải chối bỏ tau. Suy cho cùng thì phủ nhận tau cũng chính là tự phủ nhận bản thân mi, mi nghĩ kỹ đi.” Nói xong âm thanh ấy biến mất.

Sáng nay tinh thần tôi cực tốt, tôi cũng không ngờ, bản thân cũng không có điểm gì bất thường, xem ra tối qua không bị mộng du.

Thật ra tối qua trước khi ngủ, tôi lên mạng xem rất nhiều tài liệu cũng không thấy ai nói tới vấn đề con người vì muốn thay đổi bản thân mà sản sinh ra nhân cách khác. Chẳng lẽ do tôi thay đổi quá nhanh quá nguy hiểm dẫn đến chính bản thân mình cũng không kịp thích ứng.

Tôi nghiêm túc phân tích cuộc trò chuyện giữa tôi với âm thanh đó. Hắn nói hắn chắc chắn chỉ là 1 nhân cách khác của tôi, vậy làm sao để tôi bắt đầu trò chuyện với hắn nhỉ? Có phải tôi vẫn luôn mô phỏng cuộc đối thoại với chính mình trong tâm trí không?

Vốn dĩ hôm nay tới bệnh viện kiểm tra, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại chần chừ, đây liệu có đúng là tôi ỷ lại vào hắn?

“Cậu hôm nay hình như hơi khác nha” Cường Tử ngái ngủ nhìn tôi nói

“Khác cái gì cơ?” Tôi nghi ngờ hỏi

“Không biết nói thế nào, chỉ là cảm thấy không giống mọi ngày.” Cường Tử lắc lắc đầu.

Chúng tôi dọn dẹp nhà cửa một chút rồi buổi chiều quay về trường.

“Ây, mọi người về rồi à” lúc đi ngang qua kí túc xá nữ, đôi chim câu Lưu Nguyệt – tiều Thông thấy chúng tôi.

Lưu Nguyệt nhìn thấy tôi liền núp sau lưng tiểu Thông, xem ra cảnh tượng tối hôm đó tôi cầm dao chĩa về phía tiểu Thông “gây ấn tượng không nhỏ” với cô ấy.

“Châu Khải, mọi người về rồi.” trên ban công tầng 3 kí túc xá nữ ló ra gương mặt một cô gái cười tươi như hoa, là Hứa Muội vẫy tay chào bọn tôi.

Ngày tháng sau này nhẹ nhõm hơn nhiều, sau lần ảo thính nói chuyện với âm thanh ấy, tôi không bị mộng du nữa. Nếu như tôi không “chào hỏi” trước chắc hắn cũng sẽ chủ động trao đổi với tôi.

Lúc gặp khó khăn tôi sẽ tìm hắn thương lượng, hắn có thể đưa ra cho tôi một số ý kiến hữu ích, tôi ngày càng “hưởng thụ” cảm giác tồn tại của hắn rồi.

…(to be continued)…

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容