Thời gian đã lấy đi của chúng ta thứ gì? (3/4)

Thời gian đã lấy đi của chúng ta thứ gì?

Thời gian đã lấy đi của chúng ta thứ gì? (2/4) – Weibo24h.com

Nhưng không biết từ đâu tin đồn tôi là bạn gái cũ của Việt đã lan ra khỏi phạm vi chỉ hai người biết, tôi bình thường cũng không quan tâm lắm, nhưng vẫn khá nhạy cảm đối với ánh mắt người khác nhìn mình.

Nghe nói Ngọc của Phòng mình là người yêu cũ của sếp Việt á!”

“Vậy hả? Nhìn thấy có mờ ám gì đâu?”

Tôi nghe đoạn hội thoại nhàm chán này ở phòng trà, tôi ở phía trong pha cà phê nên không ai phát hiện.

Bình thường thì người ta sẽ phản ứng như thế nào đối với trường hợp này nhỉ? Trốn tránh à? Trồn tránh thì có ích gì? Được bao lâu? vì dù dì nó cũng là sự thật.

Đã nói là người cũ, tức là đã cũ rồi còn có thể mờ ám gì nữa.”

Tôi cất giọng đều đều không lớn không nhỏ như là xác nhận mà cũng như là phủ nhận cho họ một đáp án. Chính là đi ngăn chặn tam sao thất bản qua miệng người đời, có những chuyện vì không có kết thúc mà trở thành một vấn đề lớn hơn, như một căn bệnh mãn tính vậy, ăn mòn con người qua từng ngày.

Người ta nói khi bạn hạnh phúc, thời gian sẽ trôi rất nhanh. Nhưng khi bạn bận sấp mặt vì công việc thời gian cũng sẽ cướp đi tuổi tác của bạn trong vô tình.

Mới đó mà đã tiệc Tất niên rồi. Công ty cũng rất chịu chi, đạt hẳn tiệc buffet ở nhà hàng. Đúng là công ty quảng cáo, tiệc tùng cũng lắm kiểu cách, vừa hay tôi cũng thích kiểu tự chọn thế này. Đứng để ăn có hề gì, khi bạn đụng phải deadline. thì cũng phải vừa làm vừa ăn.

Sau khi lãnh đạo đọc và phát biểu 7749 văn bản kiểu mẫu thì buổi tiệc mới chính thức bắt đầu. Tôi một tay cầm dĩa, một tay cầm đĩa để chinh chiến. nhưng ăn xong rồi là chẳng biết làm gì tiếp theo, định chọn một chai bia độ cồn thấp ra ban công, vừa uống vừa ngắm sao trời, hôm nay nhiều mây trời lại đen kịt, chỉ có thể cảm nhận được từng đợt gió sượt qua da thịt.

Công việc ổn chứ?

Là tiếng của Việtt. Tôi không mấy bất ngờ cũng không quay đầu lại, chỉ đưa chai bia lên môi làm một ngụm. Chân phải đá nhẹ lên lan can hai cái, thanh đồng “kong…kong” hai tiếng như thể lời đáp.

Em đáp lại cấp trên một chút thì chết sao?

Có lẽ anh ấy sắp hết kiên nhẫn với tôi mất rồi, tôi cũng không kiên nhẫn ở chỗ này nữa, nhưng vẫn trả lời:

“Tốt ạ sếp Việt! Đãi ngộ công ty rất tốt, tư bản nhưng vẫn có tình người. Một năm tăng ca 200 ngày, cơ bản vẫn sống được.”

“Lời nói em lúc nào cũng phải mang dao thì mới được sao?”

“Không phải là lời nói, mà là dao. Thật sự muốn xiên anh một cái, sau đó bỏ đi thật nhanh.”

“Em quá đáng, nếu xét về tiền căn hậu quả. Thái độ này của em đã rất tốt rồi, còn nếu anh muốn em nịnh nọt như một cấp dưới chúng nghĩa thì anh tìm sai người rồi, là tại anh không liên quan gì đến em.”

Nếu như là mười năm trước, nếu như ở thời điểm chúng tôi đều còn rất trẻ, thì câu chuyện này sẽ không kết thúc trong im lặng. Có lẽ sẽ cãi nhau đến mặt mày đỏ tía mới thôi.

Nhưng chúng tôi bây giờ đã đi một vòng tròn lớn, mà đường day đã có thêm lối rẽ, rẽ thế nào cũng không tìm được chính mình của ngày trước. Mà có lẽ cả hai đã chẳng muốn tìm.

Tobe Continued…
Sad!!!
© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容