TƯỞNG NHẦM MÌNH MANG THAI ĐÁNG SỢ ĐẾN MỨC NÀO?

[ZHIHU] TƯỞNG NHẦM MÌNH MANG THAI ĐÁNG SỢ ĐẾN MỨC NÀO?

/15000likes/ Tôi không những tưởng mình mang thai, mà còn cảm giác được “đứa bé” đang đạp, lại còn đi khám thai, người ta còn tưởng là tôi bị đàn ông ruồng bỏ…

Không ngờ là ngoài tôi ra còn có nhiều người từng làm mấy cái chuyện này đến thế, tôi cũng bớt đi được gánh nặng tâm lý rồi.

Năm ngoái, có một dạo tôi cảm thấy người ngợm uể oải chẳng có tí tinh thần gì, lúc nào cũng trong trạng thái buồn ngủ, tay chân vô lực, có lúc lại còn nôn khan!!!! Chính nó! Chính là cái kiểu biểu hiện có thai của nữ chính trong phim truyền hình ấy! Chứ đang yên đang lành tự dưng lại bị nôn khan à…

Hơn nữa, bà dì mãi không tới, hai tháng rồi vẫn không thấy tới… TTT^TTT

Nhưng mà tôi chắc chắn tôi không thể nào mang thai!

Sau đó, chắc phải tầm nửa tháng, tôi cảm giác bụng mình thực sự to lên rồi, mắt thường cũng thấy to thêm một vòng thịt! Nhưng tui không có bị táo bón mà huhu!!!

Má ơi, quần sắp bục cả ra rồi!

Nhìn vào ngấn thịt hằn lên quần…

Rơi vào trầm tư…

Nghi ngờ nhân sinh…

Nhưng tôi biết, chắc chắn không thể là mang thai!!!!

Nhưng mà, có một hôm, tôi tự nhiên cảm thấy trong bụng có cái gì động đậy… kiểu như là có cái gì đang từ từ nhúc nhích… Sau đó thỉnh thoảng tôi lại cảm giác thấy, đặc biệt là lúc chạy bộ hoặc leo cầu thang…

Bắt đầu hoảng rồi đấy! Trước kia con bạn thân tôi mang thai, tôi từng sờ vào bụng nó, đúng lúc thằng bé trong bụng lật mình…

MÁ!!! Thai động!!!!!

Lúc này, tôi đang đứng dựa vào lan can ở trạm xe bus, hít thở khó khăn, nuốt ngụm nước bọt…

Hai tay tôi đỡ eo lưng một cách nhẹ nhàng, và phần thân trên tự nhiên hơi ngả ra sau …

Tôi lên tra thử Baidu xem con gái một mình không có đàn ông thì có mang thai được không.

Lúc gõ chữ vào xong click tìm kiếm, tôi tự nhiên thấy mình ngớ ngẩn không chịu được! Mấy năm học môn sinh coi như vứt sọt rác! Bao nhiêu tài liệu coi như là phí công xem! Thế là tôi định xóa luôn mấy chữ vừa nhập vào…

Nhưng mà!!!!! Thảm họa vẫn nhanh hơn tôi một bước!!! Mặc dù nội dung chỉ hiện ra được một tí, tôi cũng xóa sắp hết mấy chữ vừa nhập rồi, nhưng tôi vẫn kịp nhớ được mấy chữ…

“Không thể, phụ nữ không thể tự mang thai, nhưng đương nhiên vẫn có ngoại lệ…”

Từ từ hẵng bàn cả cái câu đấy rốt cục viết gì, dù sao đọc đến đấy não tôi liền thấy ù ù ong ong…

Về đến nhà, tôi lại không kìm được lên Baidu tra thêm 1 tí biểu hiện của người mang thai. Baibu quyết đoán nói với tôi rằng: Mang thai thời kỳ đầu có các biểu hiện sau đây:

  1. Da dẻ ra nhiều dầu và bã nhờn

Tôi giơ tay sờ lên da đầu… Trúng!!!!

  1. Chán ăn

Tôi nhìn lên bàn đầy vỏ mì tôm của bốn hôm… Trúng!!!

  1. Thèm ngủ

Tôi lập tức há mồm ngáp một cái. Lại trúng!!!

  1. Nôn khan

Khốn nạn! Tự nhiên dạ dày ấm ách, bụng dưới trướng lên!

  1. Đi tiểu thường xuyên, khó chịu vùng thượng vị

Thôi xong… Tất cả đều có hết luôn?????

Má nó!!! J J J

Tôi chầm chậm bước đến bên giường, rồi từ từ siết chặt chăn, suốt đêm thức trắng, đắm chìm trong cái cảm giác thốn đến mức không thể nào gọi tên…

Mở điện thoại ra

Lên mạng xem cách đặt tên, xem cả một đêm…

Đương nhiên tôi cũng không phải con ngu!!! Sáng hôm sau lại thấy thèm ăn rồi!! Không thể nào là mang thai!!!!!

Chẳng qua hôm qua tôi cứ thế mà search biểu hiện mang thai, xong nghi thần  nghi quỷ rồi nghĩ luôn là mình mang thai! Không phải sợ! Đứa có tật mới phải giật mình!

Thế là tôi mới lấy biểu hiện để search!!!

Quả nhiên! Nó bảo tôi là ung thư trực tràng giai đoạn cuối! Không phải mang thai!

Ủ uôi may quá may quá!!!

Cuộc đời này có thể hoang đường hơn nữa được không???? Vừa mới hôm qua thì có thêm một mạng, hôm nay đến cái mạng già này cũng sắp không giữ nổi???

Lập tức book lịch khám!!!!! Phi ngay đến bệnh viện!!! Lúc này phải tin vào khoa học!!!

Thế là lúc khám tôi hỏi luôn bác sĩ: “Bác sĩ, có phải cháu bị ung thư rồi không?”

Bác ấy kiểu: nà ní?

Tôi bình ổn lại tâm trạng một tí, sau đấy lại hỏi: “Thế có phải cháu mang thai rồi không?”

Bác ấy nhìn tôi một lúc rồi hỏi: “Tự chẩn đoán từ lúc nào rồi?”

Tôi: “Vâng… Bác kiểm tra cho cháu với.”

Bác ấy kiểu hạn hán lời với tôi rồi…

Đùa đấy, vị bác sĩ ấy tận tâm cực kỳ, có lẽ cũng là một người mẹ, bác ấy cũng không nghi ngờ là tôi có bệnh thần kinh, cung không mắng tôi làm ảnh hưởng đến công tác khám chữa bệnh của bác ấy, còn đóng cửa lại một cách đầy nhẫn nại, tế nhị uyển chuyển hỏi tôi là có phải đã trải qua điều gì tồi tệ không? Có phải bị xâm hại rồi không? Còn an ủi tôi đừng sợ…

Tôi xin thề! Đấy là nước đi đáng xấu hổ nhất cả đời tôi…

Quá trình thì thôi khỏi phải nói nha! Nghĩ lại là lại thấy nóng bỏng cả mặt! Cuối cùng thì chỉ là bệnh viêm ruột bình thường thooiiii!!!!!! Là do một dạo ăn không ngon ngủ không yên mới bị viêm ruột. Còn cái vụ thai động là do tiêu hóa có vấn đề nên bụng ấm ách…

Nói chung là đói đấy.

Tóm lại là, đề phòng ung thư, đề phòng mang thai, chị em đừng để bị đói nha =))))))))))))))))

Trịnh Thu Mai dịch

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容